Trái Cấm Hoàng Triều - Hàn Linh Lăng

 

Liễu Trân Nhi vừa trang điểm vừa hỏi Diêu ma ma “Chủ nhân của phủ này là ai vậy hả Diêu ma ma?” 

Diêu ma ma tỏ vẻ thần thần bí bí “Lát nữa Liễu tiểu thư gặp mặt chẳng phải là sẽ biết hay sao?” 

“Người đó là người như thế nào?” 

Diêu ma ma liền lên tiếng đáp “Là một đại quan có địa cao trong triều đình. 

Liễu Trân Nhi thoáng rủ mắt nàng thật không muốn dính líu gì đến hoàng cung và triều đình gì nữa nữa, nàng ước rằng người cứu nàng là một người bình thường, ẩn cư sống một cuộc đời an nhiên tự tại. 

“Liễu tiểu thư làm sao vậy? Tiểu thư không vui khi gặp chủ nhân của nô tỳ hay sao hả?” 

Liễu Trân Nhi liền lắc đầu đáp “Không có, tính mạng của tiểu nữ là chủ nhân của Diêu ma ma cứu cho nên tiểu nữ đương nhiên là muốn gặp mặt để cảm tạ rồi.” 

Liễu Trân Nhi nghĩ rằng lát nữa mình sẽ gặp đại ân nhân cứu mạng nàng thoát khỏi cảnh bị bọn nam nhân thô tục làm nhục bên ngoài cổng thành thì rất phấn khích nàng trang điểm cẩn thận trong thật là xinh đẹp, nàng mặc trên người bộ y phục mà Diêu ma ma đưa đến khoe trọn được những đường cong gợi cảm trên cơ thể. 

Diêu ma ma giúp Liễu Trân Nhi trang điểm thay y phục xong hết rồi thì mời nàng đi theo mình đến gặp chủ nhân của mình. 

Liễu Trân Nhi đi theo Diêu ma ma đi qua một khuôn viên trồng nhiều hoa cỏ cây cối đi đến một vọng đình nàng có thể nhìn thấy một nam nhân đang ngồi quay lưng về phía mình. 

Diêu ma ma lại hướng dẫn Liễu Trân Nhi đi từ vọng đình đi lên một cây cầu đá bắt ra một cái bệ bằng đá giữa hồ. 

“Liễu tiểu thư nàng có thể biểu diễn một bài múa cho chủ nhân của tôi tại đây.” 

Liễu Trân Nhi đưa mắt nhìn ngắm thì cảm thấy nơi này dường như được bố trí để biểu diễn múa thật, nàng đứng múa trên bệ đá hình tròn người ngồi trong vọng đình có thể chiêm ngưỡng. 

Liễu Trân Nhi gật đầu “Tôi đã biết rồi cảm ơn Diêu ma ma.” 

Sau khi sắp xếp chỗ Liễu Trân Nhi ổn định xong thì Diêu ma ma đi vào vọng đình bảo cáo “Bẩm thừa tướng, nô tỳ đã sắp xếp xong mọi chuyện theo dặn dò của ngài rồi 

a." 

Thừa tướng gật đầu “Làm tốt lắm, ta sẽ trọng thưởng cho bà Diêu ma ma 

Liễu Trân Nhi bắt đầu bài múa của mình, các động tác của nàng vô cùng uyển chuyển khéo kéo như một con khổng tước đang múa vậy khiến cho thừa tướng rất hài lòng. 

Liễu Trân Nhi nhiều lần nhìn về phía vọng đình để xem người nam nhân ngồi bên trong là ai nhưng ngặt nỗi bên vọng đình có rèm che nên nàng không thể nhìn rõ mặt của người đó được. 

Thừa tướng nhìn Liễu Trân Nhi biểu diễn những động tác gợi cảm thì liền nuốt nước bọt ực một cái thầm nghĩ trong đầu “Nàng ấy đúng là đẹp quá, nếu nàng ta khỏa thân mà múa chắc còn sẽ hấp dẫn hơn nữa.” 

Hôm nay thừa tướng cũng không cần phải vội bởi vì hiện tại Liễu Trân Nhi đã nằm trong tay ông ta rồi không thể nào thoát ra được nữa. 

Bài biểu diễn của Liễu Trân Nhi kết thúc, Diêu ma ma lại dẫn cô đi vào vọng đình rồi lui xuống, nàng lại tò mò muốn biết mặt nam nhân đang ngồi quay lưng về phía mình. 

Sau khi Diêu ma ma đi thì Liễu Trân Nhi liền hành lễ với người nam nhân kia “Trân Nhi tham kiến đại nhân ạ.” 

“Miễn lễ đi.” 

Liễu Trân Nhi lên tiếng nói tiếp “Trân Nhi đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân nguyện một đời làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn cứu mạng của đại nhân ạ.” 

Thừa tướng liền nhếch môi cười rồi lên tiếng đáp “Liễu Trân Nhi ta không cần nàng phải làm trâu làm ngựa gì cả, ta muốn nàng từ nay về sau cam tâm tình nguyện hầu hạ bên cạnh ta mà thôi” 

Lúc này thừa tướng đứng dậy quay mặt về phía của Liễu Trân Nhi rồi nhìn nàng bằng ánh mắt đầy dâm dục “Trân Nhi mỗi đêm nàng chỉ cần hầu hạ tình dục cho ta thật tốt là được rồi, ta sẽ không để nàng chịu vất vả gì đâu” 

Liễu Trân Nhi vừa nhìn thấy người nam nhân quay người lại là thừa tướng thì nhất thời đứng không vững mà lảo đảo lùi về phía sau, vẻ mặt của nàng vô cùng sợ hãi. 

“Tại...tại sao...tại sao lại là ngài chứ?” 

Thừa tướng híp mắt tỏ vẻ âm hiểm “Không là ta chứ nàng mong là ai hả?” 

Liễu Trân Nhi run sợ trăm vạn lần nàng không dám nghĩ người cứu mình lại là thừa tướng thật không biết nên vui hay nên buồn nữa. 

Liễu Trân Nhi lắc đầu run sợ muốn bỏ chạy thì bị thừa tướng kéo tay giữ nàng lại “Nàng muốn đi đâu hả Trân Nhi? 

Liễu Trân Nhi sợ hãi đến phát khóc nàng dùng lực muốn thoát khỏi tay của thừa tướng mà lại không được “Buông tôi ra...buông tôi ra. 

Thừa tướng áp sát người lại gần Liễu Trân Nhi rồi phả hơi thở nóng rực vào tai của nàng “Trân Nhi chẳng phải nàng nôn nóng muốn gặp người đã cứu mạng lắm sao? Ta đang đứng trước mặt nàng đây mà, ta chính là ân nhân cứu mạng của nàng sao nàng lại sợ ta như thế hả? Chẳng phải vừa rồi nàng còn nói muốn báo đáp ơn nghĩa của ta đối với nàng hay sao hả?” 

Liễu Trân Nhi lắc đầu tuyệt vọng nàng ở trong cung bị hoàng hậu hãm hại thê thảm ép vào bước đường cùng, được cứu thoát khỏi cảnh trở thành kỹ nữ cổng thành thì lại đụng ngay tên thừa tướng bạo dâm nổi tiếng toàn thành. 

Giọng của thừa tướng vang lên “Trân Nhi bây giờ chỉ có ta mới đủ sức bảo vệ che chở cho nàng mà thôi, nàng nên biết thức thời mà chiều theo ý của ta đi.” 

Liễu Trân Nhi nhìn thừa tướng bằng ánh mắt chán ghét rồi lên tiếng “Ta nói cho ngài hay ta dù sao cũng là Liễu phi được đích thân hoàng thượng sắc phong ngài lại dám bắt cóc ta đến đây nếu để hoàng thượng biết được sẽ không tha cho ngài đâu” 

Thừa tướng nghe vậy không tức giận mà còn lớn tiếng cười cợt Liễu Trân Nhi “Nàng ngây thơ quá rồi Trân Nhi à, chắc là nàng không biết ban đầu hoàng thượng đã hứa ban nàng cho ta làm thiếp nhưng sau đó nhờ vào kỹ năng chăn gối của nàng hoàng thượng mới luyến tiếc mà giữ nàng lại thêm một thời gian mà thôi.” 

Liễu Trân Nhi liền lên tiếng phản bác “Đúng là hoàng thượng có hứa sẽ ban tặng ta cho ngài sau khi thị thẩm nhưng sau khi ta hầu hạ hoàng thượng người đã rất thích không còn muốn ban ta cho ngài nữa còn phong ta làm Liễu phi để hầu hạ cho người. Chẳng những vậy hoàng thượng còn muốn ta mang long thai sẽ sắc phòng ta làm hoàng phi nữa, bây giờ thừa tướng dám bắt cóc ta ngài nghĩ hoàng thượng sẽ để yên sao, rất có thể ta đang mang long thai nữa đó.” 

Thừa tướng nghe những lời ham dọa của Liễu Trân Nhi thì chỉ nhếch môi cười như đang nghe truyện cười mà thôi “Nàng đang hăm dọa ai vậy hả Liễu Trân Nhi? Thời gian qua nàng sống trong phủ đệ của ta nên chắc không biết tin tức gì bên ngoài hết đúng không hôm nay để ta nói cho nàng nghe chuyện này, hôm qua hoàng thượng đã đích thân ban chiếu chỉ phế bỏ phi vị Liễu phi của nàng rồi.” 

Liễu Trân Nhi lắc đầu không chấp nhận được sự thật “Không...không...ta không tin những lời mà ngài nói đâu. Ta nhìn ra hoàng thượng thật sự yêu ta người rất thích cách ta hầu hạ tình dục cho người bằng chứng là từ sau khi thị tẩm ta người không còn thị tẩm phi tần nào nữa cả..hoàng thượng thật sự rất yêu ta ngài đừng hòng lừa gat ta." 

Thừa tướng lại nói tiếp “Chẳng những vậy mà hiện tại nàng còn là tội phạm truy nã của triều đình đó Trân Nhi à?” 

Liễu Trân Nhi hoang mang hơn nữa “Tại sao...tại sao ta lại trở thành tội phạm truy nã của triều đình chứ?” 

Thừa tướng nhìn thấy tâm trạng của Liễu Trân Nhi rối bời rồi thì nói thêm “Nàng phạm vào tội gian dâm với ba tên thái giám của An Thái Tự sau đó cố ý bỏ trốn trên đường áp giải nên bị khép vào tội phảm nghịch trở thành tội phạm truy nã của triều đình, bây giờ bên ngoài rất nhiều người đang tìm kiếm nàng để nhận thượng 1000 lạng vàng của hoàng thất đó.” 

Liễu Trân Nhi liền gào lên “Ta không có...ta không có gian dâm với ba tên khốn đó là bọn chúng bắt cóc cưỡng bức ta...không đúng...không đúng là hoàng hậu hãm hại ta bà ta là kẻ đứng sau tất cả những chuyện này.” 

Liễu Trân Nhi nói đến đó đột nhiên nhìn qua thừa tướng rồi lên tiếng hỏi “Ngài không cứu ta tất cả chỉ là một cái bẫy, hoàng hậu hãm hại ta khép ta vào tội gian dâm còn ngài cho hắc y nhân đến cứu ta để vu khống ta tội bỏ trốn, các người đã bắt tay nhau hãm hại ta.” 

Thừa tướng không phủ nhận mà lên tiếng tán thưởng Liễu Trân Nhi “Xem ra nàng không đến nỗi ngốc nhưng mà lúc nàng nhận ra mọi chuyện thì đã muộn rồi.” 

Liễu Trân Nhi ngã ngồi xuống đất nàng không ngờ nàng đã bị những người có thế lực trong hoàng cung tính kế mà bản thân không hề hay biết gì cả. 

Thừa tướng nói ra luôn kế hoạch của hoàng hậu “Liễu Trân Nhi nàng có ngày hôm nay cũng không nên trách ta mà nên trách bản thân mình thì hơn, nàng dám kêu hoàng thượng bú lồn nàng còn dám âm mưu mang long thai để thay thế vị trị hoàng hậu nên mới có kết cục này đó. 

“Thật nực cười mà, bà ta già nua xấu xí không thể phục vụ hoàng thượng thì ta làm thay bà ta thôi, hoàng thượng là tự nguyện bú lồn ta, là hoàng thượng muốn ta mang long thai, nếu không tại vì các ngươi hãm hại thì ta vẫn đang là Liễu phi của hoàng thượng rồi.” 

eyJpdiI6ImZmbWlPWmtYYnEyUmlmdmpDSCszVlE9PSIsInZhbHVlIjoid0xNeGc2Y0JFUjJJQnJLMnJ6R1haa3JtZk55M1BWS0xCUmprZE11M3l4b01SWjhlYnRkNXEzcnk5a2xsVnUzOXozcWZyNXJ2dTRpb1RmREprcnBQRno0YmhObUtCSzBkZW9HS2lpUTk3RjRhK0c0MEJzWVwvbFhCSzJZWUUydFJ3R0JaVitRN3RObUhsd2dBXC9DRjZtMmZlMWtDT2xrbitVMGEwOHU2VkpYUFh4VWZZN1loQ3oweDhYQTkxb1RtQXVkR0U0QnJQS1pHQTYrbVE1Z05hVUxiUUdDczFKTW5cL1wvdmxua1ZuN3UyWkJlbHB2bk4xTXhHTkxuWVwveVJSbjJma05nRG5TY1o0cGUyd2FIRVZyd0MxZmNXWElVdlpqWVFvUUU1bm5LSGhyYklubWo5ZFlzRjJGMHdKaW5KbXZua3drbjlFVG1mUE5QY1RLOEFVOUNVV0FsVXV0bkJpZ2g3UitpTDEzY2xzV2ErZERyUDExc2NMTWoyNEZFdzI4c3pvdlhoTkc4OGw3VENIeTJ0dUxOeXFzS1lFMzIzK2tuUEdwVk9uTjRKSW1Lcm9ramQxUUZPQk9QU2pVTGZCTmtKSUxhZ1EzenB0QkM2WFU1Y3RVV3ZMMjB5b3ZcLzBNdFlzOHZuK0xOWDV0bVwvUDdERHlQSHpSSURxNGZzZ2c1ZkdUSWtpYmhPNTB3b2RKd3dBZHQ0OXdrVm5kT0tQSWp0cmpJZ2xBbWlWemVkN1ZWVUhNU2RRNzBMMEVuaVoya005WUVmQ1NsemdLVUJScnF5TW04VEpidGVTTURvZ2VEUWtlcXkramIxVklPMkJaNW1uVDRXaXBOZDUycEFNQ2x3Z1lUYXVWRG1NMWRWN3MycVByZzdCQVJzKzNZUFpRM3ZNUDJzcFBWNExxSzBGM2R3WURXbjRLWGZNVmRkOXhBMnRFSENpYzE4Q3FuSlYyRXdyYUJyTGhNc0ZNR3h4MHZPejN0QjlWbDJyV1FhQWw2eHM4bmlzNUxRZ2Q4U2RKbzI0RGZkcjBYNHhocE9lSGZNQVIyeFZySW1SSDRwYzFIS1dYeklnWE94bkRRVWJaNUdmZWRxOE5xXC9KUHhHbnAxYzlKTEpVZGNoR2NRWkJvUTR0RXlEcURVdz09IiwibWFjIjoiMTMyOWNiYTJhNGNiYzdlM2U5MzgxNTAxYzJhZTA1NzJiMWQ5NTRjYjM3YzQ3NDc2ODA4ZWUxNDNlYWU1OTQ3MCJ9
eyJpdiI6IlNXN1BENUxVYkFJODJ3XC9uQ1R4QXF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNnb0c3VEpVTEk1Y1wvbDNGdGZERCt4aEJxQVhxTExwMDJKTlk5UGNmOEdrNG50T01oUVwvMG82cm9jTmdjZHBMeVhkbEhwQkZWbUxvQTg3NVd0eUdPdWwzQVRqUm1BK3dQd3hoeVBnNXd4anlrTmZpcHdLdnBYUjhuaVR3RmlkVWlHWm13N1U0cWZqWmtCWVRzUkZFMkh6TTdVSDNhTkdkdHJtUFZJb1JnY3MwbWpsR1wvRUlTZDFNSVpETDZwSHUxWFIyTlp5b2U0UzAwbFBuY21WTno1dUpHbnBOdE5FZ2FUekF1Z2JOK3ZCQXdsN3E1TmNKaWFBaldoU1V0b1VzY0dcLyt2V1pUZWtMUFRQSWlKajNqSkxVQkpXbDdYbDNLZllEUDBUaTdQUTkzUUI4UWJaWHBjZ2tzZ3JKY1FvcHJzZHBwR2JBdGN4QXB1dUxkdVNuV0N6UE1PZnVuTlhsdzlUSGZQeUVuTDBjc1V6S1R2OFl2YW04WEF1d3g0Zzg5eDllNzViUlBGNmppUTg4QTRVenk3MkVBb1pcL0Yyd25hSjBOR2NNaGc0NnVCYWtcL0NFekRSbTYwbVVoNDlVMFNEYUk2K0c2SEtsaE9McnpQR0FndVZnZ09nPT0iLCJtYWMiOiI1OTczYjY0YzQ3NDc2MzA4YTBjNDNjMzRkNzBlNTY2MDI0OWU5OTNjMmVlNjI3ZDZkMzk5ZGJlMThhYWRhOTNjIn0=

“Phải đó thì sao hả?”

Ads
';
Advertisement