Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình - Lê Nhược Vũ (FULL)

 

Chương 54 

Cô dừng đũa lại: “Ừ” một tiếng, xem như là trả lời. 

Lâm Minh cau chặt mày, sao đột nhiên lại thành điệu bộ này, mấy tháng này, rõ ràng cô đã thay đổi rất nhiều, vì sao thoắt cái quay lại tình trạng xa cách như ban đầu? 

Dưới bàn, tay anh duỗi qua, nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô. 

Cô muốn giăng ra, anh không cho, càng ghì chặt trên chân cô. 

Biết trứng không thể chọi đá, cô cũng không đấu lại Lâm Minh, cô nhịn xuống từ bỏ làm loạn, tùy ý anh. 

Anh giữ chặt tay cô, ngón tay vuốt vuốt đầu ngón tay cô: “Không nên tức giận, trước đây là tôi không tốt, không nên vừa nghe đến tên Hạ Đông 

Quân liền ghen tuông. Còn cô thư ký Lâm Thùy Ngọc xấu tính kia, tôi cũng đã đuổi đi rồi.” 

Cô “Ừ” lấy lệ một tiếng. 

Vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng ghê tởm. Có lẽ, lại là một loại 

thủ đoạn của anh dùng để có được sự tin tưởng của cô. 

“Nhược Vũ....” Anh dựa sát vào, như muốn hôn cô. 

Cô phản xạ có điều kiện quay đi, vừa nghĩ đến cảnh anh ở chung một chỗ với Lâm Thùy Ngọc, nghĩ đến trên người anh có mùi nước hoa nữ và dấu son đỏ, cô đã cảm thấy buồn nôn... 

Anh dùng đôi tay đã ôm qua người phụ nữ khác chạm vào người cô, dùng cái miệng trăng hoa kia hôn cô, vậy mà cô đã thật sự ngu ngốc động lòng. 

Cô rút tay ra, không nhịn được che miệng lại, nôn khan. 

Động tác của Lâm Minh đông cứng. 

Mắt bà Lâm sáng lên: “Nhược Vũ, lúc nãy con ăn gì?” 

Anh nhìn chén của cô: “Một miếng cá.” 

Mắt bà Lâm càng sáng hơn, như thể nhìn thấy thứ quý báu hiếm có: “ Nhược Vũ à, kinh nguyệt của con đã đến chưa?” 

Dứt lời, Lê Nhược Vũ cũng khựng người. 

Cô nhất thời giật mình, rất ít khi ghi chú thời gian chính xác của kỳ kinh nguyệt. Bà Lâm đột nhiên hỏi đến, tuy rằng cô không nhớ ra, nhưng thoáng chốc cũng căng thẳng. 

Bà Lâm lại nói: “Nhược Vũ, không phải con.” 

“Mang thai rồi?” Người tiếp lời là Lâm Minh, ánh mắt anh nồng nàn không nháy mắt nhìn chằm chằm cô, liếc tới liếc lui bụng cô. 

“Không có.” Cô hết sức lắc đầu, hoảng hốt đứng dậy, lỡ tay đụng đổ ly nước trước mặt, nước ấm đổ hết lên người, cô hít vào một hơi: “Con ăn no rồi, con lên lầu thay đồ, bố mẹ, mọi người cứ thong thả dùng bữa.” 

Cô hơi khom người, gần như bỏ chạy đi. 

Bước chân cô hỗn loạn, lúc lên lầu còn suýt vấp phải bậc thang đầu tiên, dáng vẻ nhếch nhác, mất hồn mất vía. 

Vào phòng, lập tức đóng cửa, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh. 

Cô bình tĩnh nhớ lại kỳ kinh nguyệt của mình, hình như thật sự đã trễ mấy ngày rồi? 

Mang thai? 

Hai từ này đối với cô chắc chắn là sét giữa trời quang. 

Thông qua gương, Lê Nhược Vũ từ trong nhìn thấy Lâm Minh cũng đẩy cửa bước vào. 

Lâm Minh ôm cô từ phía sau, bàn tay to dịu dàng đặt lên bụng cô, dường như trong bụng cô thật sự có đứa bé. 

Đụng chạm của anh khiến cô cảm thấy ghê tởm, lại không nhịn được 

nôn khan vào bồn rửa mặt. 

Cô nôn khan rất dữ, giống như muốn nôn hết cả lục phủ ngũ tạng, 

nhưng ngoài chút nước chua ra, cũng chẳng nôn ra cái gì. 

Thấy bộ dạng cô như vậy, anh buông cô ra, bàn tay to vuốt nhẹ sau lưng 

cô, dịu dàng xoa ấn. 

Lê Nhược Vũ đẩy tay anh ra, bình tĩnh nói: “Tôi không mang thai, anh 

không cần phải vậy.” 

“Việc này không liên quan đến chuyện cô có mang thai hay không, chúng ta là vợ chồng, Lê Nhược Vũ.” Đôi mắt đen láy của Lâm Minh phản 

chiếu bóng dáng nhỏ bé của cô. 

“Không phải chúng ta là vợ chồng trên hợp đồng sao? Anh giúp công ty Planners một tay, tùy anh chơi đùa tôi.” 

“Vẫn đang ghen?” Lâm Minh phì cười: “Được, tôi thừa nhận, dùng chút 

kỹ xảo khiến cô ghen, là lỗi của tôi, nhưng tôi không ngờ, cô lại ghen dữ dội như vậy, đến bây giờ vẫn chưa hết.” 

Anh nghiêm túc giải thích: “Tôi thề, từ sau khi tôi về nước, đó giờ chưa từng đụng chạm bất kì cô gái nào.” 

Điệu bộ tình cảm chan chứa kia thật lừa người biết bao, Lê Nhược Vũ cười mỉa mai: “Mấy tháng rồi, anh vẫn chưa chơi đủ sao?” 

Cô thật lòng đối đãi với anh, thật sự đã yêu anh, hiện tại cũng đã cảm thấy lòng đau quặn thắt, anh vẫn còn thấy chưa đủ sao? 

Không lẽ, anh vẫn còn kế hoạch khác? 

Anh khựng người, nhưng rất nhanh bình thường trở lại, dựa lên trán cô, hạ giọng nói: “Nói bậy cái gì đó, không lẽ thật sự hễ mang thai thì ngốc ba năm.” 

Làm sao cô có thể biết suy nghĩ của bản thân. Ngoại trừ Hà Duy Hùng, anh chưa từng đề cập chuyện này với ai, anh xác định Hà Duy Hùng sẽ không nói với Lê Nhược Vũ, bởi vì Hà Duy Hùng cũng không muốn làm cô buồn. 

“Lâm Minh, đừng làm rộn, làm vậy không có gì hay cả.” Trước đây sao cô lại không phát hiện sự dịu dàng của anh có bao nhiêu giả dối, bây giờ nhìn lại, biểu cảm của anh lạnh lùng cứng rắn, bản thân còn lún sâu không lối thoát. 

“Vậy cô nói xem, làm sao mới tính là thú vị?” Tay anh luồn vào vạt áo cô, làm bộ muốn cởi quần áo: "Cô mang thai thật à?” 

“Không có.” Cô giữ chặt tay anh. 

Ánh mắt anh quét khắp mặt cô, chú ý từng biểu cảm của cô. 

“Thật sự không mang thai?” 

“Anh đã không tin tôi, còn hỏi tôi làm gì.” 

Anh nhẫn nại giải thích: “Theo như tính cách hồ đồ này của cô, tôi đoán, rốt cuộc có mang thai hay không, hiện tại cô cũng không thể trả lời chính xác.” 

Lê Nhược Vũ siết chặt nắm đấm, đúng vậy, thật sự cô không thể chắc 

chắn, nhưng cô không muốn thừa nhận. 

Lâm Minh, người đàn ông này, thật sự chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấu cô. 

Nghĩ đến việc bản thân như biến thành con rối mặc người điều khiển, bị anh đưa vào cạm bẫy dịu dàng, nhưng anh chỉ đứng ngoài lạnh lùng xem kịch, lòng cô đau nhói. Cô tức tối nói: “Đúng vậy, tôi không chắc rốt cuộc bản thân có mang thai không. Nhưng có một chuyện khác, tôi vô cùng chắc chắn.” 

Nhìn chằm chằm mắt anh, cô nói từng câu từng từ: “Cứ cho là thật sự mang thai rồi, tôi cũng sẽ không sinh đứa bé này.” 

Vốn Lâm Minh không phải người tính tình dễ chịu, anh bị chọc giận: “ Việc này không tới lượt cô quyết định, nếu thật sự mang thai, cô không muốn cũng phải sinh.” 

Anh giữ chặt tay cô, thô bạo kéo cô đi. 

Cô không thể tránh thoát: “Anh đưa tôi đi đâu?” 

Anh lạnh giọng: “Bệnh viện!” 

Theo quy trình xét nghiệm máu, đợi kết quả. 

Không biết Lâm Minh nói gì với bác sĩ, lúc kết luận, vậy mà bác sĩ lại bảo Lâm Minh vào một mình. 

Lê Nhược Vũ tức đến giậm chân, Lâm Minh vĩnh viễn ngang ngạnh như vậy, dù cho cô có mang thai hay không thì vẫn là thân thể của cô, anh dựa vào đâu không cho cô nghe? 

 

Không biết bác sĩ nói gì với anh, lúc anh đi ra, sắc mặt anh rất khó chịu. 

Nhìn sắc mặt anh, cô hừ khẽ. Lê Nhược Vũ chau mày đi đến trước mặt anh, hỏi: “Có phải tôi không mang thai, chỉ là đau dạ dày thôi đúng 

không?” 

Anh không nói, im lặng nhìn cô. 

“Anh nói đi, rốt cuộc tôi có mang thai không?” 

“Cô hy vọng không mang thai đến như vậy?” 

Ánh mắt của anh sắc bén đáng sợ, khí thế bức người. 

Dù là vậy, Lê Nhược Vũ vẫn nghe theo lòng mình, gật mạnh đầu. 

eyJpdiI6InJFelQ4XC83QjBkWlJDTG9xMWpBSzN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvQUxcL3ZJK3I0UnpRUTBPck12TXB3T1dFN0U3UXBiNytGdGVleEhVT0t4b2VDdEFUWnFmS0NqRmNUM3VlRmZWMjFZdVh2ODM1Mzk3ZWFBaHhpWUMwcWxrWUZcL1g3OTNvNTg1VGRHeCtadnNZPSIsIm1hYyI6ImQ4ZDc4NjQxODk1ODRhMzZjNzJjMTQ4MTFlNDNlMDEzNzcxZmFjMTBmOGEwOWUyODExMDYxNTdmOTA2ZWRiMTEifQ==
eyJpdiI6ImJUbDZcLzdOR0sxckhmcm1oazV6OWd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjNuZU40cFQ5UFcySVpBZTRwWU5ybjVcL2hHak5GYU1nZ2JWMEt3ZDdITlZBQ3JQVDlURmRnd2RKZ1Y0aVV6V2hwWndnN3NXNERJVTZRQ25LQXVvVHJJNEpLNWMxZUNpRmlZaXFXMk9sTDJwZURRZWh4WW1WUFp0V3R6WmJBd3FickNtbG9uTzk0ZTQ2aGFwSXViOUpOdmtKOFZVdXN0TGNuVnh6RDF2djM4MUtmaXNyTXdhckhJRTFHRFI5Y0hrbXRib0VYcHNqeWRVVSt6S1EycnNzQXB3PT0iLCJtYWMiOiJmYzVlODE1ODc5YzY0YjY5OGE3YzhmMmM5Y2YxNzI2MmRiNjQ4MjIwZWMwZDk2NmFjMjVjZTAxMTk4N2E3MjcwIn0=

là cô không muốn mang thai.

Ads
';
Advertisement