Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình - Lê Nhược Vũ (FULL)

 

Chương 53 

Nhớ đến Hà Duy Hùng đã từng nói, bình thường căn phòng này không có người ở, Lê Nhược Vũ trực tiếp mở mật mã đi vào. 

Vừa đẩy cửa ra, cô nhìn thấy ở cửa có một đôi giày da nam, xem ra, Hà Duy Hùng cũng đang ở đây. 

Cô nghĩ đến Hà Duy Hùng luôn nói để mình mời khách, hôm nay gặp được, dứt khoát mời anh ta ăn một bữa cơm, dù sao thì anh ta cũng giúp đỡ mình nhiều như thế. 

 

Cửa phòng ngủ chính không khóa kĩ, truyền đến một vài âm thanh mơ hồ. 

Cô đi đến phòng ngủ chính, đứng ở cửa, chuẩn bị gõ cửa, lại nghe thấy giọng điệu nóng nảy của Hà Duy Hùng, anh ta dường như hét lên: “Cậu muốn cái gì đây!” 

 

Lê Nhược Vũ giật nảy mình, bàn tay đã để sát ván cửa lặng lẽ thu lại. Nếu hôm nay anh ta đã không tiện lắm, vậy thì mình không quấy rầy nữa. 

Đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe thấy Hà Duy Hùng gọi tên của Lâm Minh, hai chân của cô không khống chế được mà dừng lại. 

Hà Duy Hùng tức giận nói: “Lâm Minh! Tôi thấy, cậu đúng là điên 

rồi!” 

Đầu dây điện thoại bên kia lại nói cái gì đó, cô không biết, cô chỉ nghe thấy giọng nói Hà Duy Hùng phập phồng lên xuống, hô hấp cũng trở nên nặng nề. 

“Cậu là đàn ông, dùng tình cảm để trả thù một cô gái, cậu không cảm 

thấy rất xấu hổ sao?” 

“Tôi biết, lúc trước, là do cô ấy sai người bỏ thuốc, nghĩ cách gả vào nhà 

họ Lâm. Nhưng cậu suy nghĩ một chút, lúc đó cô ấy cho cậu là lần đầu tiên, 

cô ấy cũng không lấy được bao nhiêu lợi ích. Vừa kết hôn, cô ấy lập tức ra 

nước ngoài du học, ba năm qua, ngay từ lúc đầu cậu đã chuẩn bị ly hôn để cô 

ấy rời đi, vì sao tự dưng thay đổi chủ ý, lại hành hạ cô ấy như vậy.” 

Hà Duy Hùng dừng một chút: “Tôi không lạnh lùng như cậu, tôi sẽ cảm 

thấy áy náy bất an. Lúc trước, đáng ra tôi không nên nghe lời cậu, nói địa chỉ 

kia cho cô ấy, để một cô gái ngây thơ bị cậu từng bước dẫn vào bên trong 

cạm bẫy do cậu bày ra!” 

Toàn thân Lê Nhược Vũ cứng đờ, cô gái đáng thương mà Hà Duy Hùng 

đang nói, là mình. 

Trực giác nói cho cô biết, nếu như tiếp tục nghe nữa, tất cả mộng đẹp 

của cô đều vỡ tan. Nhưng cô không muốn tiếp tục bị lừa gạt nữa, cô muốn 

biết sự thật. 

Cô nắm chặt nắm đấm, ngón tay thon gọn sạch sẽ mạnh mẽ đâm vào 

lòng bàn tay mềm mại, cô nín thở, tiếp tục nghe. 

“Cậu cần gì phải thế, một người phụ nữ thôi, nếu như chán ghét cô ấy, 

sau khi cưới xong nhanh chóng rời đi, đẩy cô ấy ra xa một chút là xong! Tôi cảm thấy dáng vẻ bây giờ của cậu, thật con mẹ nó chẳng đáng mặt đàn ông! 

“Ban đầu cô ấy không yêu cậu, cậu không cam tâm, đối xử với cô ấy bằng đủ kiểu dịu dàng. Vừa khéo Lưu Ánh ngu ngốc kia làm loạn, thuận tiện để cậu đẩy một cái, cậu lập tức có được sự tin tưởng của cô ấy. Hiện tại, dáng vẻ của cô ấy rõ ràng là đã rung động với cậu, nhưng cậu lại một tay đẩy cô ấy ra xa. Cậu có biết ngày đó cô ấy khóc thành bộ dạng gì không? Cái này đã được bao nhiêu ngày rồi, đến cùng cậu quyết định khi nào mới dừng tay đây! 

Không biết người đàn ông ở đầu dây bên kia đã nói gì, Hà Duy Hùng cười lạnh: “Nếu như cô ấy thật sự có dã tâm thì thì đã chẳng bị cậu lừa gạt! Lâm Minh, tôi biết suy nghĩ của cậu bây giờ cũng giống như tôi. Cậu cũng phát hiện ra mọi việc phát triển đến mức bản thân không thể khống chế được, vậy nên cậu vẫn luôn không muốn về nhà, không muốn gặp cô ấy! 

Thì ra, Hà Duy Hùng đối xử tốt với cô như vậy, lúc trước còn cố ý đưa cho cô địa chỉ kia, là do Lâm Minh cố ý sắp xếp. 

chú? 

Cũng đúng thôi... 

Bạn của Lâm Minh, làm gì có chuyện giúp mình mà không có lý do 

Nếu như lúc trước mình không chủ động đến nhà tìm anh ta, cầu xin anh ta, thì bây giờ, làm sao có thể đi đến cái ngõ cụt không chút đường lùi này chứ. 

Bên trong phòng Hà Duy Hùng còn đang nói gì đó, nhưng anh ta đang nói những gì, Lê Nhược Vũ rốt cuộc cũng không nghe rõ nữa. 

Cô yên lặng đi ra ngoài, xem như hôm nay chưa từng tới đây. 

“Khốn kiếp, đừng nói ngoại tình gì gì đó, bao nhiêu người phụ nữ chạy theo cậu, về sau, mới chớp mắt đã trèo lên giường người khác, cậu đã từng để ý sao? Đừng nói cái gì mà Lê Nhược Vũ đội nón xanh cho cậu, rõ ràng bản thân cậu cũng biết, Lê Nhược Vũ kia, vốn dĩ không có khả năng thật sự xảy ra chuyện gì với Hạ Đông Quân! Những việc mà cậu đang làm, đơn giản là do không biết phải đối mặt với lòng mình thế nào!” 

Lâm Minh trầm mặc. 

Đúng vậy, hiện tại anh cũng không biết mình đang nghĩ cái gì. 

Đối với Lê Nhược Vũ, là mình bị cô sắp đặt, ban đầu, anh không cam tâm. Anh muốn lấy được thân thể của cô, đùa bỡn thân thể của cô để trả thù. 

Cho nên, anh không đồng ý ly hôn, ép buộc cô trở lại bên cạnh mình. 

Thế nhưng không biết vì sao, mọi việc đang phát triển đúng như bản thân dự tính, nhưng anh lại không cảm thấy vui vẻ chút nào. 

Nhìn cô không để ý đến mình, trong lòng anh sẽ cảm thấy chua xót, còn cô đối xử với mình dịu dàng một chút, anh sẽ cảm thấy vui mừng. 

Loại tình cảm không thể khống chế như này, bản thân Lâm Minh thấy vô cùng hoảng hốt. 

Về sau, Lưu Ánh bỗng nhiên nổi điên, tính kế Lê Nhược Vũ, anh biết thuận nước đẩy thuyền, thừa cơ lấy được sự tin tưởng của cô. Ban đầu anh cũng nghĩ, đợi lúc cô tin tưởng mình nhất, lúc cô rung động với anh sẽ cho cô một đòn cảnh cáo, nhưng hiện tại anh không thể nào làm vậy được. 

cô. 

Chỉ biết bây giờ lòng anh loạn như một mớ bòng bong, muốn tránh mặt 

Vừa nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của cô tràn ngập nước mắt, thân thể và tư tưởng của anh đều không thể khống chế được. 

“Hà Duy Hùng, hiện tại tôi cũng không biết bản thân đang nghĩ gì.” Lâm Minh hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng. 

“Tôi biết cậu đang hối hận.” Hà Duy Hùng dừng một chút, thấp giọng nói: “Bởi vì, tôi cũng đã hối hận.” 

Hối hận bởi vì nhất thời tạo ra trò đùa ác ý, giúp Lâm Minh đẩy Lê Nhược Vũ một cái, đẩy Lê Nhược Vũ đến con đường không có lối thoát. 

Như Lâm Minh mong muốn, Lê Nhược Vũ yêu anh, trả thù đã thành công được một nửa. 

Có thể Hà Duy Hùng cảm thấy mình rõ ràng hơn người trong cuộc là Lâm Minh. 

“Cậu hối hận cái gì?” Lâm Minh nhẹ giọng cười cười: “Cậu cũng không giống như tôi, không có loại tình cảm không thể khống chế với Lê Nhược 

Vũ.” 

Mí mắt Hà Duy Hùng nháy một cái. 

Có lẽ anh ta... Không có đâu nhỉ? 

Bị Lâm Minh hỏi như vậy, trong lòng Hà Duy Hùng cũng nhộn nhạo, anh ta nói với Lâm Minh: “Tôi nói thật với cậu, hiện tại mỗi ngày tôi đều nhớ thương Lê Nhược Vũ, bởi vì cho đến bây giờ tôi vẫn chưa làm việc gì thất đức như vậy! Hà Duy Hùng tôi tự nhận là đã đi qua trăm nghìn bụi hoa, nhưng vẫn không hề đối xử tệ với bất cứ người phụ nữ nào. Duy chỉ có Lê Nhược Vũ, trong lòng ông đây cảm thấy không yên ổn.” 

Đã nói toạc ra thế rồi, Hà Duy Hùng cắn răng một cái, gáo vỡ không sợ rơi nói: “Nếu không phải Lê Nhược Vũ là vợ cậu, tôi cũng không phải là không thể cưới cô ấy, Hà Duy Hùng tôi sống hơn hai mươi năm trời, với một người phụ nữ, chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi như thế.” 

Tiếng lòng của Lâm Minh cũng bị mấy lời nói của Hà Duy Hùng chạm đến, sắc mặt anh lạnh xuống: “Xùy, đùa kiểu này thật vô nghĩa.” 

“Xí, cậu đây là đang ăn giấm hả, vẫn không bỏ được ư.” 

“Không bỏ được.” 

Lâm Minh sâu sắc nói ra ba chữ. 

Không nghĩ đến Lâm Minh nói như vậy với mình, Hà Duy Hùng ngây 

ngẩn cả người, hết nửa ngày, anh ta mới nói: “Nếu cậu không bỏ được, vậy 

thì đối xử với cô ấy tốt một chút đi, cậu có biết mấy ngày gần đây cảm xúc của cô ấy thế nào không?” 

“Hà Duy Hùng, tôi phát hiện gọi cậu là cao thủ tình trường cũng không phải nói suông đâu ha.” Lâm Minh khẽ cười: “Tôi đã nghĩ thông rồi.” 

Anh không nỡ để Lê Nhược Vũ đi, không buông được Lê Nhược Vũ. 

Tính toán, mặc kệ ba năm trước, chính cô hạ thuốc mình, hay là việc 

năm nay Lê Tử Văn mở miệng đòi tiền, anh cũng sẽ không so đo, ai bảo anh 

không buông được cô chứ. 

Chuyện trước đây, tất cả đều bỏ qua hết đi. 

“Còn Lâm Thùy Ngọc gì gì đó nữa, cũng nên tranh thủ thời gian đuổi 

việc đi, nhìn rất chướng mắt, gặp dịp thì chơi không phải cần phải như vậy. 

Loại phụ nữ này vô cùng tham lam, những thứ cô ta muốn sẽ càng ngày càng 

nhiều” 

“Ừ." 

Lê Nhược Vũ không biết bản thân làm sao rời khỏi được nơi đó, cả người cô rã rời, vừa nghĩ đến những lời Hà Duy Hùng nói, sâu trong lòng cô cảm thấy xót xa. 

Cô không bước đi được nữa, rã rời đứng bên đường, chỉ khẽ chớp, nước mắt lập tức rơi lã chã. 

Người qua đường nhìn thấy cả khuôn mặt cô đầy nước mắt, khẽ giọng bàn tán xem là cô gặp trắc trở tình cảm hay công việc không thuận lợi. Đột nhiên có một cánh tay duỗi ra trước mắt, trong tay đang cầm một gói khăn giấy chưa mở. Cô nhóc rụt rè, sợ làm phiền cô: “Chị gì ơi... Cho chị cái này.” 

em." 

Lê Nhược Vũ nhận gói giấy, nhìn cô bé đầy cảm kích, khẽ nói: “Cảm ơn 

Cô nhóc sửng sốt: “Ơ, không phải là... Là chị Lê Nhược Vũ sao?” Nói xong cô ấy lập tức nhanh chóng lắc tay, tự phủ định: “Không phải, nên gọi là mợ Lâm mới đúng” 

Cô rút khăn giấy, lau nước mắt, cười trào phúng: “Thôi đừng gọi chị là mợ Lâm nữa.” 

Mợ Lâm? Một tuần trước hai từ này đối với cô còn là mật ngọt, hiện tại đã biến thành liều thuốc độc. 

“Đúng rồi, em tên gì, cảm ơn hôm đó em đã giúp chị.” Lê Nhược Vũ rất cảm kích, cô nhóc này đã giúp cô hai lần rồi 

“Em tên là Lê Giai Linh, thật ra... Thật ra hôm đó, em cũng không phải. Hôm đó, em cũng đã chặn đường chị.” Cô nhóc này chính là cô phóng viên đã không nhịn được giúp đỡ Lê Nhược Vũ một tay khi cô bị bao vây. 

Lê Nhược Vũ khẽ lắc đầu: “Việc đó không trách em, em rất tốt bụng. 

35 

Lê Giai Linh được khen tới phát ngượng, mặt đỏ lên: “Chị Lê, tâm trạng chị không ổn ạ?” 

“Gọi chị là Nhược Vũ đi, chị Lê nghe cứ kì kì.” 

“Nhật, Nhược Vũ...” Lê Giai Linh không ngờ, Lâm Minh vô cảm lạnh lùng, vậy mà vợ anh lại dịu dàng thế này. 

Lê Giai Linh là cô gái tốt bụng giàu lòng thương người, tính tình hòa nhã, thấy tâm trạng cô không ổn, lập tức kéo Lê Nhược Vũ đi khu vui chơi. 

Cô ấy nói là cảnh đêm đẹp lắm, kéo cô ngồi đu quay, khi đến chỗ cao nhất có thể ngắm nhìn cả thành phố này, sau đó gửi đến Lê Nhược Vũ một lời chúc tốt lành. Gió đêm lướt qua, bên cạnh có người líu ríu kể chuyện cười cho bạn, hình như cũng không buồn bã khó chịu như vậy nữa. 

cô. 

Lúc tạm biệt nhau ở khu vui chơi, Lê Giai Linh cười híp mắt vẫy tay với 

Lê Nhược Vũ bắt xe đến nhà họ Lâm, Lê Giai Linh đúng là cô gái có thể mang đến sự ấm áp. Cô hơi hối hận, không xin cô nhóc đó phương thức liên lạc. 

Đến lúc cô về tới nhà họ Lâm thì đã tám giờ rưỡi. 

Đi cả ngày, chân hơi ê ẩm. 

Đi đến cổng, cô dừng bước, vặn hông lắc chân. 

Lâm Minh đi tới, cái bóng đổ dài trước mặt cô: “Chân không khỏe mà cứ đi tùm lum, tối như vậy mới về, cũng không sợ bệnh cũ tái phát à.” Vế trước, về sau câu này không liên quan với nhau, nghe còn như có chút ý xót xa. Nếu là sáng nay, e rằng cô còn cảm thấy ấm áp, cho rằng anh vẫn quan tâm cô. 

anh. 

Nhưng mà hiện tại, cô lại chỉ cảm thấy nực cười. 

Cô nở nụ cười lạnh lùng, đứng thẳng hông, bước đi ngang qua người 

Phớt lờ anh? 

Lâm Minh nhíu mày, hay là cô vẫn tức giận vì chuyện hôm qua. “Tôi nói cô có nghe không đó?”Anh bước nhanh về trước, chắn trước mặt cô. 

“Nghe rồi.” Trên mặt cô không còn vẻ dịu dàng như ban đầu, đôi đồng tử đang nhìn anh với vẻ dửng dưng như nước, không chút lăn tăn: “Sao tự nhiên anh trở về? Đi đã rồi?” 

“Hôm nay cô cứ lạ lạ thế nào ấy.” Anh đi đến trước mặt cô, ỷ vào chiều cao muốn sờ trán cô, xem có phải cô bị sốt không. 

nhận. 

Cô né thoát không dấu vết, mang thái độ lạnh lùng tránh ra. 

Buông bỏ tự tôn của bản thân, cúi đầu trước cô, vậy mà cô lại không 

Một bụng tức tối, Lâm Minh nghĩ đến mấy câu hôm nay Hà Duy Hùng nói với mình, lại nhịn xuống. 

Anh ôm lấy cô từ bên cạnh, ôm chặt cô trong vòng tay, cô gái này vừa từ ngoài về, người vẫn còn hơi lạnh. Anh nắm lấy hai tay cô, xoa nhẹ nhàng để sưởi ấm. 

Anh nhẫn nại hỏi cô: “Hôm nay cô sao vậy? Tâm trạng không vui?” 

Cô không nói, chỉ nhếch mép, cười mỉa mai: “Tâm trạng tôi có tốt hay không, anh quan tâm sao?” 

Lâm Minh dựa cắm lên đầu vai cô, trìu mến xoa rồi lại ấn, nói: “Tối hôm đó là tôi sai, không nên để mấy cô “tiếp viên” dựa sát vào người mình.” Câu này là xuống nước, cũng là giải thích. Giải thích mùi nước hoa trên người ngày đó chỉ là do xã giao, anh không hề chạm vào mấy cô đó. 

Ý cười bên miệng cô càng đậm: “Thật không? Đường đường là tổng giám đốc Lâm, cần thiết xã giao trong phòng làm việc với thư ký?” 

“Để tôi đoán, nội dung trao đổi là gì nào?” Cô duỗi ngón tay chọt chọt 

cổ áo anh, từ từ di chuyển đến lồng ngực, rồi thu lại: “Tôi đoán không ra, chỉ 

người trong cuộc mới biết được.” 

Anh hôn một cái lên trán cô, cười cười: “Cô đang ghen.” 

Lê Nhược Vũ như cười như không nhìn anh, ghen? Đúng rồi, hôm đó, cô 

đã ghen, nhưng hiện tại, cô sẽ không ghen nữa. 

Nếu như đây chỉ là một cái bẫy của anh, anh đứng bên xem kịch, biến 

cô thành đạo cụ, vậy cô cần gì phải nghiêm túc chứ. 

Có điều, Lâm Minh cũng thật sự tàn nhẫn, biết tình yêu là huyệt tử của 

phụ nữ. 

Anh dùng tình cảm của cô, báo thù cho cuộc hôn nhân của anh. 

Đáng buồn biết bao... Hết lần này đến lần khác anh còn phải đóng giả 

dáng vẻ tình cảm sâu nặng. 

“Cuối cùng cô cũng biết ghen rồi, Lê Nhược Vũ.” Trong lòng anh không phải không vui, từ lúc ban đầu chẳng mảy may quan tâm, đến biết ghen 

tuông, Lê Nhược Vũ cuối cùng đã không còn bơ mặt lạnh lùng với anh nữa 

rồi. 

Lâm Minh ôm cô càng chặt, cúi đầu định hôn môi cô. 

Cô lại duỗi tay ngăn miệng anh lại, đẩy anh ra, lạnh nhạt nói: “Tôi mệt 

rồi.” 

“Nhược Vũ mệt à con? Vậy con mau ăn tối, ăn xong lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi đi.” Đúng lúc Hoàng Oanh đi đến, thấy con dâu và con trai đang ôm nhau, cho rằng cuối cùng họ đã làm hòa, bà cười rạng rỡ: “Mau dọn món lên, sắp chín giờ rồi, chắc Nhược Vũ đói bụng lắm rồi.” 

Lê Nhược Vũ cứng người, trong lòng vừa chua xót vừa quặn thắt. 

Dù cho Lâm Minh đã lừa cô, nhưng Hoàng Oanh thật sự quan tâm cô: Con cảm ơn mẹ.” Vì đợi cô cùng ăn tối, vậy mà đợi suốt đến tận giờ. “Ngốc thật, người một nhà sao cứ nói cảm ơn, đến đây, đều qua đây, ăn cơm thôi.” 

Ông Lâm bị Hoàng Oanh gõ cửa kêu ra, không hề còn chút phong thái mạnh mẽ của ngày xưa, sợ vợ ngoan ngoãn ngồi kế bên bà. 

Nhà họ Lâm dùng bữa, không phân biệt vị trí chính phụ, thường thì ai muốn ngồi đâu thì ngồi đó, muốn ngồi gần ai thì ngồi gần người đó. 

Ông Lâm và bà Lâm ngồi một phía, Lê Nhược Vũ và Lâm Minh ngồi đối diện họ. 

Lê Nhược Vũ đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt dầu mỡ ven đường với cô nhóc Lê Giai Linh, thật sự không đói, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống. 

eyJpdiI6ImZaYTlKaTJHZTUyNHhBcmYwcFpsSWc9PSIsInZhbHVlIjoiWDlqUnhxTXNRRFkxWU1Wd2tjdjZMelltWkZPY1ZMb3BWUTVIRHZUb2NXZlhFRmMzWVNnSU9Zd25COEF0NjBXTmJYWUdyTzdFVEhjenB4MEdJQ3NWdzJ1anpRNWx3ak1MSzRxQXVranlWXC9qSEpSMnZPendoUWdZUmM3dGEydER4OGlBc2dBaUhFMVAyXC9BUWhCM2JQaUFsOUpIM00yeGdrQnNYYmpudXZSU2o4bXl3K0VkUEpzQk92Y3ZkVG5pYmtPVEtKMDdiNXBPeXdNOElzc3BvRlgrMTlzOFNzTE1ZaGJpOFQ4bUhnYkVHOE95RDNJSnAyXC9ZdGo0c2t4d2VYeWVYeGRzUFwvTzh3QzB4SUlVZndlaEJhMnhTZUhUU1wvaE1EcmlOTzNmXC9Sb1lhYlM3UnBRakFsWHpLY3NxK3VOdlM0dXArR2o1T2xPTFpCcXNoV05CazB3PT0iLCJtYWMiOiI2M2I3NmFmZDBjYTBhMDUzN2I4ZjlmYjM3ODc3YjU5NjY0NDI4YTkzM2E5MmEzNWU0MjkxNDA4MGVmZDNmNWU3In0=
eyJpdiI6ImJXU2l3bG9RMmZcLzVTclcyQkpMMUpnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkYweFkzeGZJSjRUY0lHcDhlZ2NXc2Q4OXg1MklqR3ZabE5KR3ppZ1JyaytkbkRWb2s1dGF0RHZGcmcwOUYrTFRzcGxFVTFvSWxVc1ZNZjU4aVdUM2ZRZTY2ZGZiUDgyMHJ0MWIwazVROHE3bGNaNFB4NWdKSGhEbndzTzc0bVRFN2JvUkZqVzRrMExTNVlMR2FkOTNxdytKSmZvNmFvRkxBMEw2ME1zd3ZFSU05SmZLZTJMOCtBXC8zT1NIREtURktFMXhneUdSVlBJS09ZVlYxdWN0R1A3T2lLbTRpcEtlV3RCSzBjc2RndFUrWFdVaURrVmtSR2k3RGJGMWNPUHpBbVJ5YWZYeVpEdjRqSDhQSDV3djZDcTYrRDRFRlZkV3podEJlT3VwVVwvQUpMQkdHRHpLYndjUVwvMzFxcXRuQkhtVUt6TUhjc01TXC8xbmZjbHU2ZUZaeXJCdUc5dHBhVGx3aVRLN3Fuc0k0Y05cL3o3KzZRQm1WZUQyWTFlRURIZDNUZWNrbGFnajJhWHFJN1VSYzQ2UkZqQTQ5RFFmQ0x2SG82YmlSeldqZW1PbTJFQVZvQklxOW9aaURFK0YwVmxBVk5ucFdFSDNhNVNPaVNNUVFzdGFXdXhEWDRNNmF0Q0orR3N0ZWJSYVJ3RUYzY1IxYVkxc0NVdk5jbGRQZ3owRDciLCJtYWMiOiJlNTQzYjFjNzM1YmNkY2VjNzkyY2M2MWRkYTBjNjRhYmRmYzc0MjI2NDg2ZGVmNmMwMjczMGJjOGZjYjVhMzQ3In0=

Thái độ của cô hôm nay thật sự kì lạ, Lâm Minh chau mày, gắn giọng gọi cô: “Lê Nhược Vũ.”

Ads
';
Advertisement