Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình - Lê Nhược Vũ (FULL)

 

Chương 52. 

Tâm của Lê Nhược Vũ hoàn toàn nguội lạnh rồi. 

Người nói chuyện ly hôn trước là anh, sau đó người không muốn ly hôn cũng là cô (?), người ép cô cầu xin anh không ly hôn, cũng là anh. 

Bây giờ anh lại nhẹ nhàng nói ra chuyện ly hôn, anh xem cô là gì? Đồ chơi sao? 

“Khốn nạn? Trước giờ tôi chưa bao giờ nói mình là người tốt.” Anh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy. Đừng nói là bây giờ yêu tôi rồi, không muốn ly hôn?” “Mỗi người ở nhà họ Lâm đều có tư cách chất vấn tôi, nhưng anh thì không có!” Cô đỏ mắt. 

“Chậc, nhìn bộ dạng đáng thương này thật làm người khác đau lòng” Anh nheo mắt, tiến gần đến môi cô, nhưng không hôn xuống, chỉ dừng lại ở đó, nhìn thẳng cô, nói: “Lê Nhược Vũ, cô có biết không? Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô như thể đã yêu tôi rồi vậy, yêu đến không thể kiềm chế.” 

Cô chớp mắt, nước mắt lăn dài trên gò má. 

Cô kiễng chân lên, chủ động áp môi mình vào môi anh. 

Không ngờ người luôn bị động trước chuyện này lại làm ra hành động như vậy, Lâm Minh sửng sốt vài giây, có điều cũng chỉ là vài giây, anh lập tức đổi khách thành chủ, sau đó mạnh mẽ đè cô lên bức tường lạnh lẽo. 

Mùi nước hoa xa lạ trên người anh làm cô rất bi ai, cô nhìn người đàn ông đang tàn sát bừa bãi trên người cô, thật muốn vào lúc này anh giải thích một câu, thật sự anh không làm gì cả, chỉ là gặp dịp thì chơi, xã giao mà thôi. 

Nhưng anh không nói, cái gì cũng không nói. 

Tim Lê Nhược Vũ như bị dao đâm dữ dội, như vừa tỉnh từ cơn mơ. Đẩy 

anh ra nhặt chiếc áo sơ mi trên đất lên, quả nhiên, trên áo có những vết son cùng màu. 

Một giây này, có thể người ta đang từ vực thẳm dục vọng rơi xuống hố băng. 

Hai mắt Lê Nhược Vũ đỏ bừng, cô dùng sức đẩy anh ra, khóc lóc nói: Lâm Minh anh thật bẩn.” 

Chạm vào người khác rồi lại chạm vào cô, thật kinh tởm. Thật sự rất kinh tởm.... Anh xem cô là gì, đồ chơi sao? 

“Tôi bẩn?” Động tác của anh dừng lại, dục vọng trong mắt tiêu tan, chỉ còn lại tia lạnh lẽo: “Cô cho rằng Hạ Đông Quân thì sạch sẽ sao?” 

“Đúng, anh ấy còn sạch sẽ hơn anh trăm lần, hơn vạn lần!” 

“Người phụ nữ ngu ngốc, Hạ Đông Quân thích chơi những đồ cấm kỵ, khẩu vị còn nặng hơn tôi.” Lâm Minh chế nhạo nói bên tai cô: “Nhiều nhất tôi cũng chỉ chơi phụ nữ, còn anh ta, thích chơi các em gái...” 

Lê Nhược Vũ không suy nghĩ quá lâu xem rốt cuộc anh muốn ám chỉ cái gì, chẳng qua cô cảm thấy nói như vậy vượt qua lẽ thường, khiến người ta cảm thấy buồn nôn. 

Cô chán ghét nhìn anh: “Lâm Minh, chửi bới người khác như vậy, thật sự không có gì hay đâu.” 

“Lê Nhược Vũ, cô tốt thật ấy.” Anh híp mắt, hơi thở nguy hiểm thoáng chốc tràn ngập cả căn phòng: “Cô đừng quên, rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai, khi đó cô đã đồng ý với tôi chuyện gì, cô quên hết rồi sao?” 

Ánh mắt của anh càng ngày càng u ám, động tác trên tay cũng dùng thêm sức, muốn lưu lại dấu ấn thuộc về mình trên thân thể người phụ nữ này. 

Không chút tình cảm lại chạm đến sự tuyệt vọng cực hạn của Lê Nhược 

Vũ: “Không muốn! Tôi không muốn! Lâm Minh anh đừng chạm vào tôi!” Thời 

điểm không hề rung động, làm tình kiểu này, cô chỉ có thể nói với chính 

mình, đây chỉ là việc trao đổi lợi ích. 

Nhưng bây giờ, cô đã rung động, làm tình mà không có tình cảm chỉ 

càng khiến cho lòng cô càng lúc càng đau đớn. 

Lê Nhược Vũ không nhịn được khóc thành tiếng: “Tôi không muốn bàn tay bẩn thỉu đã chạm vào người phụ nữ khác của anh lại chạm vào tôi!” 

Cô giãy giụa, rồi khóc, anh hôn lên khuôn mặt đều là những giọt nước 

mắt mặn chát của cô. 

Lâm Minh ngẩng đầu nhìn cô, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, khinh 

miệt mà trào phúng nói: “Giả bộ thành dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu này cho ai 

nhìn vậy? Lê Nhược Vũ, mới vừa rồi, không phải cô còn dính sát tới đòi ôm ấp 

yêu thương sao?” 

sao?” 

“Là tôi không biết tự trọng, là tôi không biết tự tự trọng không được 

Là cô không biết tự trọng, biết rõ là thứ không thuộc về mình, nhưng 

vẫn không nhịn được mà rung động với anh. 

Lời cô nói làm cho thân thể anh cứng đờ. 

Không biết tự trọng? Hiện tại anh cũng không rõ, rốt cuộc là cô không biết tự trọng hay anh không biết tự trọng nữa. 

đêm. 

Lâm Minh mở cửa rời đi, lạnh mặt tiến vào phòng sách ngủ một 

Lê Nhược Vũ ôm chặt chính mình co rút vào một góc, thân thể nhỏ bé và yếu ớt lạnh lẽo run lên. 

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lâm Minh lập tức rời đi. 

Bữa sáng bày ở trên bàn, Hoàng Oanh lẩm bẩm: “Hơn nửa đêm mới về, sáng sớm nay lại rời đi, không chịu ăn cùng mẹ một bữa sáng, mẹ nuôi hai đứa này đều là mấy đứa không không biết ơn, vẫn là vợ của nó tốt, biết ăn sáng với bà già. 

Lê Nhược Vũ thất thần bưng lấy bát cháo, uống từng ngụm cháo nhỏ. 

Rõ ràng bản thân là người khó chịu nhất, cô vẫn giữ tinh thần an ủi Hoàng Oanh, bởi vì bà ấy đối xử với cô quá tốt: “Có lẽ công ty có việc gấp thôi ạ, hơn nữa, mẹ còn trẻ như vậy, không giống bà già một chút nào.” 

“Thật sao?” 

“Thật mà.” 

Hoàng Oanh giống như một đứa trẻ nhiều tuổi, rất dễ dụ, sau đó lại bắt đầu vui vẻ. 

Nói bản thân hiện tại được bảo dưỡng tốt như thế này, tất cả đều nhờ vào việc đốt tiền cho mấy viện thẩm mỹ. Bản thân bà cũng nhận ra con trai và con dâu xảy ra vấn đề, nghĩ một lúc, quả thật nên lôi kéo cô đi thẩm mỹ viện cùng mình để giải sầu một chút. 

Mấy ngày sau Lê Nhược Vũ liên tiếp bị Hoàng Oanh lôi kéo đi chỗ ngày đi chỗ kia, sau đó, mới phát hiện ra dây chuyền của mình bị mất. 

Dây chuyền kia là cha cô tặng khi cô trưởng thành. Chỉ là một dây 

chuyền bạc đơn giản, bên trên có xuyên một chiếc nhẫn bạc, nghe nói đó là 

tín vật định tình năm đó của cha cô. 

Mấy ngày nay trong lòng phiền muộn nên cô cũng không chú ý, chợt 

nhận ra không thấy dây chuyền, cô mới nghĩ đến những nơi những nơi có thể 

làm rơi. 

eyJpdiI6IjZFaFZleEhZK2Y3ZVBPNXNlUWhwT1E9PSIsInZhbHVlIjoiWHhxOWhRVEdaUjJ5eXF6R1A1T1V4VnVzUldXOWYwc1FvMk1iVmx0RUFcL3J2WVlQVURCVFRsRjBueWFEUVlCVEVyRTNRWGJsRUJnQUg5aVRKNERCekxxWlwvTVNoTkMxYWxsTE4xYTJmdE5HR0hBaVh3eVFJQXh4OGYyWk8yMjdBYWVYZHdRVFI1alBnZU84OFZjYnRabXp2eE05cnJOMHFnRVlWWDFmdlJoaGlhTEg3Rm9iZ1lla2UzWVozQkdad2xLaWZjNnRFSlA0SlFSMDRLTnN5RVcraFF2XC9jNGFtQjM4eGNBRVR1XC9HZTA9IiwibWFjIjoiNDZmODMzYzA0MjRiNzIyMDg4NWUxNDI1NjFiYjAxMTdjNTRjYzYxODYwNTkzZGM0ZGVkNTkxYjMxOTBlMWJlOCJ9
eyJpdiI6ImNNYlhQQ3BMenRDVE9ZM1o4Z1F0VUE9PSIsInZhbHVlIjoiMlBlQklvWWF4d2poTWFsZGdUMXZJRTdHWFwveUZLRHp1YWsrWVlnTVEyZk1tSTlkTDlSMkNIeFhzUTNsMHpzYzI3cFVUVVBPdUZyeXFidzdUNndQbXVNdWhNa1J3eHVmXC96bm5MTnFpSzJNcz0iLCJtYWMiOiIwYTRiYTAyNGEzMTM1MWZiYzc3N2M1YTk0NTg2NzU0NjRlODQ0NTkwOWQ2OTAyZmYxZDhlODYwZjY1NGFmNzYzIn0=

Lê Nhược Vũ cầm túi xách của mình lên rồi chạy ra ngoài.

Ads
';
Advertisement