Chương 51
Khi quay về, phát hiện cửa phòng đang mở. Cô còn tưởng là có trộm, âm thầm lén lút nhìn một chút mới phát hiện là Hà Duy Hùng đến.
Hà Duy Hùng cũng vừa mới đến, trên tay anh ta cầm hai cái túi, bên trong là đồ ăn đã đóng gói, có vẻ như vừa mới mang đến.
Lúc này Lê Nhược Vũ mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh lại đến đây?”
Hà Duy Hùng có chút không vui: “Em nói chuyển kiểu gì vậy, giọng điệu có vẻ như cảm thấy tôi rất phiền, đừng quên đây là nhà của tôi!”
“Rất xin lỗi cậu Hà đây, em cứ nghĩ là có trộm.”
“Có tên trộm nào đẹp trai hào phóng, phong lưu nhiều tiền như này sao?”
“Không có, anh là người duy nhất.” Cô cười.
Hà Duy Hùng đặt chiếc túi trong tay lên bàn trà trước mặt cô, cũng không giải thích gì thêm, chỉ đẩy mọi thứ đến trước mặt cô.
Cô nhìn một chút, vừa có thịt vừa có rau, dinh dưỡng cân đối, có nhiều món ăn khác nhau. Với phần đồ ăn lớn như này, hai người bọn họ không chắc có thể thể ăn hết.
“Cảm ơn anh Hà Duy Hùng”
“Không có gì, tôi đây trước giờ luôn hào phóng”
“Hai ngày này em ở một mình suy nghĩ rất nhiều, trốn tránh không phải là cách để giải quyết vấn đề, em muốn quay về nhà họ Lâm. Mặc kệ như thế nào, em cũng muốn trịnh trọng đối mặt nói rõ ràng ràng với anh ấy”
Nụ cười trên gương mặt Hà Duy Hùng ngưng một chút: “Em đã suy nghĩ
kỹ chưa?”
"Ùm.”
Anh ta giơ ngón cái lên: “Cảm xúc điều chỉnh thật nhanh, hai ngày đã suy nghĩ rõ ràng, tôi còn nghĩ hôm ấy em khóc thảm như vậy, ít nhất cũng phải trốn hai mươi ngày. Thời gian cũng không còn sớm nữa, đi thôi, tôi đưa em về.”
“Cảm ơn.” Cô cũng không từ chối: “Có điều, không thể lãng phí đồ ăn, xem anh mua nhiều đồ như thế này, chúng ta ăn xong rồi hãy đi.” Cô chỉ vào đống đồ ăn ở trên bàn mà anh ta mang đến.
Lê Nhược Vũ biết, một cậu ấm như Hà Duy Hùng chịu tự mình giúp cô đóng gói đồ ăn mang qua đây, có thể xem như là đối xử với cô rất tốt, cô không thể lãng phí tấm lòng của người ta.
về.”
Anh ta nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn và nói: “Thôi bỏ đi, tôi đưa em
“Hỡi cậu Hà, anh bận đến mức không có thời gian ăn một bữa cơm sao? ” Lê Nhược Vũ cười nói: “Vậy thì không phải phiền anh đưa em về, chúng ta ăn cơm trước, ăn xong em tự đi, em gọi xe về cũng được.”
Anh ta nhướng mày: “Hà Duy Hùng tôi làm sao có thể để phụ nữ từ chỗ tôi ra ngoài gọi xe, ăn đi, ăn xong tôi đưa em về sớm chút.”
Hai người lấy đồ ăn đã đóng gói ra, đặt trên bàn trà.
Trên mặt đất có phủ một lớp lông cừu, cô trực tiếp thả mình trên đất, ngồi bên cạnh bàn trà, ăn cơm với anh ta.
Cô có tính cách ôn hòa, nhưng lại rất thích ăn cay, ăn ớt xong, cả mặt cô đều ửng đỏ, trông rất dễ thương.
Hà Duy Hùng liếc cô một cái, vội vàng thu hồi ánh mắt, mở to miệng và cơm vào.
Ăn cơm xong, anh ta quả thật đích thân đưa cô về nhà họ Lâm.
Anh ta dừng xe bên ngoài cổng nhà họ Lâm, không hề có ý định đi vào: Đến rồi, em tự mình vào đi.”
“Anh không vào ngồi một chút sao?” Cô biết, quan hệ giữa nhà họ Hạ và nhà họ Lâm không tồi.
66
Hà Duy Hùng xua tay nói: “Bà Lâm rất ngay thẳng, nhìn loại tay chơi như tôi sẽ khó chịu, vì sức khỏe của bà Lâm, tôi sẽ không vào góp vui đâu.”
Cô xuống xe, đóng cửa xe lại, nói với anh ta qua cửa sổ: “Cảm ơn anh.”
Hà Duy Hùng mỉm cười: “Lê Nhược Vũ, em có biết không, câu em nói nhiều nhất với tôi chính là, cảm ơn anh.”
“Em biết.”
“Lần sau tôi muốn nghe câu khác.”
Lê Nhược Vũ cười nói: “Được, lần sau sẽ nói nhiều, mời anh ăn cơm.” Hà Duy Hùng cũng cười: “Chúc em hạnh phúc, người phụ nữ thú vị.” “Mượn những lời tốt đẹp của anh.”
Thấy Lê Nhược Vũ trở về, mẹ chồng Hoàng Oanh còn tốt bụng hỏi cô có muốn uống chút canh không.
Sau khi trò chuyện một chút với Hoàng Oanh về mấy ngày nay, cô mới lên lầu, về phòng của cô và Lâm Minh, nhưng trong phòng trống trơn, mấy ngày nay cô không về, Lâm Minh cũng không quay về.
Hoàng Oanh là một người rất tiến bộ, bà sẽ không đi sâu tìm hiểu xem giữa hai vợ chồng bọn họ xảy ra chuyện gì, sau đó ỷ mình là bề trên mà đứng ra giải quyết, bà muốn đôi trẻ tự giải quyết với nhau.
Không khí ở nhà họ Lâm thực sự rất tốt, rất có cảm giác một ngôi nhà
ấm áp.
Chỉ là căn phòng này lại thiếu đi sự ấm áp của gia đình.
Lê Nhược Vũ không muốn lại đến Rainbow tìm anh, một là không tiện
nói chuyện, hai là không muốn lần nữa nhìn thấy hình ảnh chói mắt kia. Cô quyết định ở nhà họ Lâm đợi, đợi anh trở về, hai người có thể ở trong phòng nói chuyện rõ ràng.
Nhưng mà, Lâm Minh vẫn không trở về.
Đếm thời gian, cũng đã mười ngày rồi.
Ngày nào con dâu cũng đợi con trai, Hoàng Oanh thật sự cũng nhìn
thấy. Bà không kìm lòng được, gọi điện thoại cho con trai, yêu cầu con trai ngày mai phải về, đã một tuần không thấy người rồi, ngày trước bất luận thế nào cũng một tuần trở về hai lần.
Lâm Minh có thể không phải người chồng tốt, nhưng anh là một đứa
con ngoan.
Tối hôm nhận được điện thoại, anh lập tức quay trở về.
Khi về đến nhà họ Lâm, đã hơn 11 giờ đêm, hai vị phụ huynh nhà họ Lâm đều đã ngủ rồi, anh một thân đầy rượu quay về phòng ngủ.
Lê Nhược Vũ bị động tác của anh dọa một chút, không ngờ anh đột ngột quay về, lại nhìn bộ dạng say khướt của anh, cô vội vàng bước xuống giường, đi chân đất ra giúp anh.
Anh hất tay cô ra, quay người đi vào phòng tắm.
Cô xuống lầu rót một cốc nước ấm, gõ cửa phòng tắm.
Cánh cửa đột ngột mở ra, người đàn ông đã cởi áo trên, đang cởi thắt lưng, đôi mắt anh đỏ ngầu, nhìn có chút dọa người, anh không kiên nhẫn hỏi: “Làm gì vậy?”
Sự thờ ơ của anh khiến cô cảm thấy buồn, cô đưa cốc nước lên: “Uống chút nước mật ong đi, giải rượu.”
“Không cần.” Anh gạt tay cô ra.
Cô kiên chì muốn anh uống, cô chưa từng thấy bộ dạng say khướt của
anh như hiện tại, điều này khiến cô sợ hãi.
Anh nắm lấy tay cô, bất ngờ kéo cô vào lòng.
Một mùi nước hoa lạ rất nồng bay vào mũi cô, mùi nước hoa này không
phải là loại anh thường dùng.
Nước mật ong bắn tung tóe khắp người, có một ít trên váy ngủ của cô,
có một ít rơi trên cơ thể màu mật của anh, tim của Lê Nhược Vũ như bị bóp
vào nhau, cô nắm chặt tay, cố gắng để mình bình tĩnh: “Lâm Minh, anh uống
say rồi.”
Anh đưa tay lên vuốt ve mái tóc cô, nói nhỏ bên tai cô: “Đúng vậy, nếu
không phải say, tôi làm sao có thể ôm một người phụ nữ không có lương tâm
như cô.”
Không có lương tâm?
Cô chỉ gặp mặt Hạ Đông Quân, cái gì cũng không làm, còn anh thì sao? Ở ngay trước mặt cô, anh hết ôm người phụ nữ này lại ôm người phụ nữ
khác. Tối nay trở về, trên người lại có mùi nước hoa lạ của người phụ nữ
khác, rốt cuộc ai mới là người không có lương tâm?
Cô dùng sức đẩy anh ra, thất vọng nhìn người đàn ông trước mặt: “Lâm Minh, từ trước đến giờ tôi không hề làm chuyện gì có lỗi với anh.”
Anh không phòng bị bị cô đẩy một cái loạng choạng, anh lùi lại hai bước
mới đứng vững được.
Anh cười lạnh một tiếng, hai mắt đỏ ngầu: “Vậy sao? Thật sự không CÓ?"
“Trước khi hỏi tôi câu này, không phải anh nên tự hỏi bản thân mình sao?”
“Ba năm trước, lúc cô leo lên giường tôi, không phải là biết tôi không
chỉ có một người phụ nữ là cô sao? Bây giờ lại muốn giải quyết chuyện cũ với tôi.” Anh thở ra một hơi rượu phun lên chóp mũi cô: “Bây giờ dựa vào cái gì? Dựa vào tôi cưng chiều cô?”
“Lâm Minh, anh là đồ khốn nạn.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất