Chương 55
Nếu thật sự mang thai rồi, vậy đó chính là một sinh mệnh.
Nhưng cuộc hôn nhân hiện tại của cô, làm sao có thể cho con một gia
đình hoàn chỉnh. Đợi đến khi Lâm Minh chơi đùa xong rồi thu lưới, nếu thật
anh chắc chắn sẽ không để đứa bé đi với cô. Mà cô, cũng không
muốn rời xa nó.
sự có
con,
Nếu thật sự mang thai, đứa bé này đã được định sẽ không hạnh
phúc.
Nếu có thể chọn lựa, đương nhiên cô hy vọng bản thân sẽ không mang
thai.
Có điều nếu như lần này không mang thai, sau này cô sẽ chú ý tránh
thai. Việc trước đây không để ý, bắt đầu từ giờ, buộc phải chú ý. Bởi vì ngoài
cô ra, không còn ai có thể bảo vệ trái tim của cô.
Đối với chuyện mang thai, Lê Nhược Vũ càng bí bách, anh càng không
muốn nói cho cô sự thật.
دو
Lâm Minh cười lạnh, hỏi ngược lại cô: “Thân thể mình em còn không rõ?
Lòng Lê Nhược Vũ chùng xuống, điệu này là mang thai thật rồi?
Thoắt cái mặt cô lập tức trắng bệch.
Ý cười trên mặt anh càng sâu, đột nhiên anh cảm thấy bản thân như thằng ngốc. Hà Duy Hùng nói cô bị đả kích về mặt tình cảm, nói cô quan tâm bản thân, vậy mà anh thật sự tin.
Không muốn tiếp tục mấy cái kế hoạch trả thù trẻ con kia nữa, muốn thử chung sống đàng hoàng với cô.
Ai dè, ngoài dự đoán của anh, cô đã mang thai đứa bé này, anh vẫn nguyện chấp nhận nó, nguyện chăm sóc tốt cho cả hai mẹ con.
Nhưng Lê Nhược Vũ thì sao?
Thậm chí cô còn không muốn mang thai con của anh!
Anh còn cho rằng sự dịu dàng mấy ngày này đã đủ sưởi ấm trái tim cô, xem ra là anh suy diễn quá nhiều. Cô gái này, vẫn là cái kiểu ruột để ngoài da
như cũ.
Hai người về đến nhà họ Lâm, mỗi người một sắc mặt.
Ông Lâm bà Lâm muốn hỏi có phải hai người sắp được bồng cháu không, nhưng nhìn sắc mặt hai vợ chồng này hơi sai, lại nhịn xuống không hỏi.
Về đến phòng ngủ, Lâm Minh nghi hoặc nhìn điệu bộ vì mang thai mà đau khổ của Lê Nhược Vũ, đột nhiên nhếch mép.
دو
Anh kéo tay cô, kéo cô đến trước mặt mình: “Em thắng rồi, Lê Nhược Vũ.
Đôi con ngươi đen láy nhìn anh, Lê Nhược Vũ nghe anh nói tiếp.
“Em không mang thai.”
Cô dừng bước, mắt sáng lên.
Ánh sáng đó quá chói mắt, Lâm Minh không thể nhịn được nữa, buông tay cô, bước nhanh ra khỏi phòng.
Cô nheo mắt, nhận ra bản thân đã học được cách cầm nước mắt.
Nước mắt sóng sánh nơi vành mắt, nhưng thật lâu không hề rơi xuống. Lê Nhược Vũ nghĩ, may thật, trước mặt anh, cô vẫn chưa từng nói yêu anh, nếu không, anh sẽ có thêm vũ khí để làm hại cô.
Cô cho rằng Lâm Minh sẽ đi phòng sách ngủ giống như lần trước, kết quả tới nửa đêm, anh lại quay về.
Tung chăn ra, giữ chặt chăn, lồng ngực dính sát vào lưng cô, ôm chặt cô.
anh.
Cô nhắm mắt, nhưng vẫn chưa ngủ say, nghe rõ ràng nhịp thở của
Anh xoay người cô qua đối diện với mình. Sau đó, đặt một nụ hôn dịu dàng lên giữa trán cô.
Trái tim anh lạnh lùng đáng sợ, nhưng cơ thể lại ấm áp như thế.
Lê Nhược Vũ co người trong vòng ôm của anh không nhúc nhích, cô vốn mất ngủ nhưng lại thật sự đã ngủ say.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc mở mắt, vậy mà anh vẫn chưa rời đi.
Hai người vẫn duy trì tư thế ngủ tối qua, anh ôm chặt cô, cô tựa vào vòng tay anh.
Nhưng anh đã thức từ lâu, đang nhắm chừng đôi mắt ngái ngủ của cô, vẻ mặt điềm tĩnh, người khác không biết anh đang nghĩ gì.
mới.
Ánh nắng ban mai đủ để mang đến cho người ta năng lượng tươi
Lê Nhược Vũ nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên thông suốt.
Chống đối anh, không nghi ngờ gì, chính là lấy trứng chọi đá.
Thuận theo anh cho xong, đợi anh cảm thấy chơi đùa chán rồi, không còn hứng thú nữa, tự nhiên sẽ kết thúc. Hiện giờ, phục tùng một cách máy móc là lựa chọn tốt nhất của cô.
Bốn mắt nhìn nhau cứ như tranh chấp tối hôm qua với hiểu lầm mấy ngày trước đều chưa từng xảy ra vậy.
Để không phá vỡ không gian tĩnh lặng buổi sáng sớm, bọn họ đều không ai bảo ai mà không nói nữa.
Lê Nhật Linh hằng giọng: “Hôm nay không đi tới công ty à?”
“Một lúc nữa sẽ tới đó.” Mặc dù Lâm Minh nói thế nhưng vẫn không có ý đứng dậy.
Cô biết bổn phận của mình thế nào, cũng muốn làm giống như lời mà lú c trước đã tự mình nói với anh. Thực hiện nghĩa vụ của một người vợ? Lúc này đây, khi cô đã chìm trong sự dịu dàng của anh, cô lại quên mất lời hứa hẹn ban đầu với anh.
Chui ra từ trong ngực anh, cô đi chân không bước xuống sàn nhà, đứng ở bên mép giường hỏi anh: “Bữa sáng muốn ăn cái gì, tôi đi làm cho anh.
Cô có hơi khác thường, mặc dù đã chủ động trả lời nhưng thái độ lại hời hợt đến đáng sợ.
Anh ngồi dậy kéo lấy tay cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô: “ Người giúp việc sẽ chuẩn bị.”
“Tôi biết.” Cô rút tay mình lại: “Hôm nay anh mặc đồ gì, tôi giúp anh lấy quần áo tới đây?”
“Mấy thứ này tôi sẽ tự xử lý.” Anh nhíu mày, cánh tay dài duỗi ra kéo cô vào trong ngực: “Ngủ thêm một lúc nữa đi mà.”
Theo tính cách của cô, Lâm Minh cho rằng cô sẽ giãy giụa, thế nhưng cô
lại chậm rãi gật đầu nhẹ nhàng nói: “Được”.
Anh càng ôm cô chặt hơn.
Giống như lại trở về nửa tháng trước, trở thành người một nhà với hòa
thuận vui vẻ, mỗi ngày Lâm Minh đều sẽ trở về nhà họ Lâm đúng giờ, dường
như tất cả mọi thứ đều đã thay đổi rất nhiều.
Cô lại trở nên ngoan ngoãn, trở nên nghe lời...
Lâm Minh cảm thấy Lê Nhật Linh không còn mang hình tượng như lúc
đầu nữa, có hơi giống một con búp bê bù nhìn.
Ban đầu lúc quyến rũ mình, trên người cô tràn đầy sức sống, nhưng bây
giờ...
Lâm Minh cảm thấy nếu tiếp tục dây dưa nữa thì hình như cũng không
có vấn đề gì. Có những lúc thật sự muốn buông tay, anh lại không buông đượ
C.
Dưới tình cảnh có phiền muộn trong lòng, toàn bộ tập đoàn Lâm Thị cũ
ng gặp phải tai ương.
Tất cả mọi người đều biết, gần đây tâm trạng của tổng giám đốc Lâm
không tốt, cho dù là báo cáo thời gian biểu hay tổ chức cuộc họp, tất cả mọi
người đều rụt cổ lại, nói chuyện phải cẩn thận từng li từng tí, rất sợ chỉ cần
một chút sai sót nhỏ cũng sẽ chọc phải một quả thuốc nổ.
Đáng sợ nhất không chỉ có vậy mà ngay gần đây cả tổng giám đốc Hà vố n tính tình hoà nhã nhất cũng dần trở nên xấu xa.
Mọi người đều rối rít cảm thán, không khí ở tập đoàn Lâm Thị bị hạ xuố ng thật thấp, đúng là khiến cho mọi người phải bối rối.
Tối nay Lâm Minh không trở về.
Lê Nhật Linh cười hờ hững, lúc này, sự thay đổi thái độ của Lâm Minh với cô đều đã bị cô nhìn thấu được.
Trước kia vẫn luôn không hiểu tại sao Lâm Minh vẫn luôn ghét mình lại đột nhiên không muốn ly hôn, ép buộc mình ở lại bên cạnh anh.
Gần đây cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều mới hiểu được người đàn ông kia thích mới lạ, thích kích thích, mình bất ngờ chọc trúng điểm nhạy cảm của anh nên anh mới cảm thấy hứng thú với mình như thế.
Ngoại trừ việc này, cuộc hôn nhân này bị gắn kết vội vã khiến cho Lâm Minh cảm thấy tức giận, thế nên thái độ của mình đối với anh là vừa phản kháng lại vừa khuất phục.
Dạo này mình cố ý ngoan ngoãn đã khiến cho anh cảm thấy chán ngán, điều này cô đã nhìn ra.
Từ mấy ngày nay anh càng ngày càng về muộn, ngày hôm nay còn không về, đây là minh chứng tốt nhất.
Có lẽ không bao lâu nữa, Lâm Minh sẽ biến thành người đàn ông của muôn vàn đoá hoa như lúc trước. Cuộc hôn nhân này cũng chỉ là một tờ giấy, đối với anh mà nói hoàn toàn không có một chút tác dụng trói buộc nào cả.
Đang lúc Lê Nhật Linh đắm chìm trong suy nghĩ thì bất ngờ nhận được cuộc gọi của Hạ Tư Duệ.
Bên kia điện thoại đều là tiếng nhạc ầm ĩ, một người đàn ông trẻ tuổi
đang nói chuyện điện thoại: “Chào cô Lê, xin hỏi cô Hạ Tư Duệ là bạn của cô phải không?”
“Phải, cô ấy thế nào rồi?”
Hạ Tư Duệ ở quán bar uống đến say mèm, tiêu xài không ít tiền, nhìn bộ
dạng của cô ấy có vẻ như lén chạy ra khỏi nhà, trên người một chút tiền cũ ng không có.
Lê Nhật Linh vừa nghe thấy thế đã vội vàng chạy tới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất