Cô ấy rất thân thiện mà đưa tay ra bắt lấy tay Lâm Thanh Thanh, Lâm Thanh Thanh cũng rất tự nhiên nắm lấy: "xin chào tôi tên là Lâm Thanh Thanh"
"Lâm Thanh Thanh, vậy từ nay về sau chúng ta là bạn tốt nhé, đây là.." Lý Uyên nhìn Lưu Chính,người này lớn lên cao thật đấy, đúng là một người đàn ông cao lớn uy vũ. Lần đầu tiên gặp gỡ mà trái tim của cô gái nhỏ đã không ngừng đập lạn nhịp rồi.
“Tôi là anh trai cô ấy.” Lâm Thanh Thanh còn chưa kịp mở miệng, Lưu Chính đã trả lời rồi.
Anh không muốn làm Lâm Thanh Thanh khó xử, nếu nói anh là chồng cô, vậy thì cô biết để mặt vào đâu đây ?
Lý Uyên tùy ý nói: "Chào anh, anh Lâm."
Lưu Chính sửng sốt một chút, sau đó ậm ừ gật đầu, "Tôi đi trước"
Nói xong anh rời khỏi phòng ngủ.
Lâm Thanh Thanh vội vàng đuổi theo anh: "Tới cũng đã tới rồi, không bằng chúng ta đi dạo một vòng đi, hiếm khi ra ngoài được một chuyến." Thật ra cô có phần lưu luyến Lưu Chính ,lần này anh về thì hai người họ sẽ phải vài tháng không được gặp nhau rồi.
Lưu Chính không cảm thấy nơi này có chỗ nào đẹp để đi dạo, nhưng anh cũng không muốn cứ thế đi về, anh muốn ở lại bên cạnh Lâm Thanh Thanh thêm một chút.
Anh gật đầu, Lâm Thanh Thanh vui vẻ theo anh ra khỏi trường, hai người đi dạo dọc theo con đường.
Đường phố bên ngoài trường học luôn rất náo nhiệt, có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn vặt, cũng có không ít chỗ bán văn phòng phẩm và nhu yếu phẩm hàng ngày.
Lâm Thanh Thanh học cấp ba trong huyện, ngoài trường học cô cũng chưa từng đến những nơi khác. Đây là lần đầu tiên cô đi đến một nơi xa như vậy, mặc dù vẫn ở trong tỉnh nhưng nơi này hoàn toàn khác với vùng của cô.
Mọi thứ với cô đều mới lạ, thế nên cô ấy đi theo Lưu Chính dạo quanh một vòng.
Lưu Chính mua cho cô rất nhiều đồ ăn ngon, thậm chí còn mua cả kẹo hồ lô cho cô nữa.
Hai người họ tìm một quán mì thịt bò để ăn cơm, dù sao trời cũng đã tối rồi.
Không còn sớm, em mau về trường đi, tôi tìm khách sạn nào đó ở lại một đêm, ngày mai ra nhà ga đón xe lửa về nhà"
Trên thực tế, suốt cả ngày hôm nay, tâm trạng của Lưu Chính đều vô cùng nặng nề. Giờ đây, anh phải tạm biệt Lâm Thanh Thanh và quay trở lại ngôi nhà vắng vẻ kia.
Trong nhà không còn cô vợ nhỏ đáng yêu đang đợi anh nữa rồi.
Nghĩ đến cảnh sau này mỗi đêm đều không thể ôm cô đi ngủ, anh không có cách mà vui vẻ nổi.
“Vậy anh định ở đâu?” Lâm Thanh Thanh hỏi anh.
"Tìm một cái nhà khách sạn nhỏ ngủ một đêm là được, đừng lo cho tôi. Ngược lại là em đấy, hết tiền thì phải viết thư về cho nhà, tôi sẽ gửi lại đây cho em, em không cần phải tiết kiệm lắm đâu." Lưu Chính vẫn không thể giúp nó Nói với cô ấy.
Anh sợ một mình cô sẽ ăn không ngon, cũng sợ bởi cô tính tình nhu nhược mà bị người khác bắt nạt.
Lâm Thanh Thanh cúi đầu, hai ngón tay ngoắc ngoắc vào nhau, lấy hết can đảm nói: "Em cũng muốn đi, em có thể ở lại cùng anh không?"
“Cái gì?” Lưu Chính cho rằng chính mình nghe lầm.
“Em muốn ở lại khách sạn với anh..." Những lời này cũng đã rõ ràng ý tứ rồi.
Cô không phải muốn ở cùng phòng khách sạn với anh, mà là cô muốn anh.
Thấy cô ngượng ngùng cúi đầu,Lưu Chính căng thẳng cả người. Anh tiến lên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi khắp phố tìm khách sạn.
May mắn thay, khu vực quanh cổng trường có khá nhiều khách sạn, thế nên rất nhanh Lưu Chính đã tìm được một khách sạn khá đắt đỏ.
Vốn dĩ anh muốn đưa cô về trường, nhưng đã muộn như vậy rồi, phải rất lâu nữa mới được gặp lại cô, hơn nữa khi cô nói muốn ở cùng anh thì anh liền nhìn không nổi
nữa.
Lưu Chính cầm chìa khóa, kéo Lâm Thanh Thanh vào phòng, đóng cửa lại một tiếng 'rầm' rồi đẩy cô lên cửa, bắt đầu tuỳ ý hôn hít.
“Suỵt... Nhỏ giọng lại nào em, khách sạn nhỏ này không cách âm đâu." Lưu Chính sợ rằng âm thanh tuyệt mỹ của cô ấy sẽ bị người khác nghe thấy mất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất