Lâm Thanh Thanh sợ hãi cắn môi dưới,cô quên mất rằng đây không phải là trong nhà mình.
Ngón tay Lưu Chính chậm rãi trượt vào trong huyệt nhỏ của cô, anh ghé sát vào bên tai cô, ái muội mà thở hổn hển: "Nhớ chồng đến vậy cơ à? Huyệt nhỏ đều ướt đẫm rồi này, có phải em muốn gậy thịt lớn của chồng đâm vào cái huyệt nhỏ này của em không hửm?"
“Ưm ư ... Hai tay Lâm Thanh Thanh đặt lên trên vai anh, cô vùi đầu vào trong lồng ngực rộng lớn của anh: "ừm ...em nhớ anh.... em sợ tách ra sẽ nhớ anh chết mất."
Quãng thời gian ở chung sau khi kết hôn, Lưu Chính đã khiến cô quen với sự chăm sóc tít mít của anh, khiến cô không cách nào có thể rời xa anh được nữa.
Lời nói của cô như một cây búa, từng phát từng phát bổ vào tim anh, làm anh đột nhiên thấy đau âm ỉ.
Anh cũng có khác gì cô đâu, nếu anh mất cô, thậm chí anh còn không biết nên sống tiếp như nào đây.
Lưu Chính ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi: "vào đại học là chuyện em muốn làm đừng từ bỏ, chồng em sẽ luôn chờ em, nhà của chúng ta mà chờ em."
"Được, anh phải đợi em đấy." Lâm Thanh Thanh chủ động kiễng chân, dâng lên đôi môi ngọt ngào. Cô bảo anh đợi cô, chứ không phải anh vô vọng đợi cô...
Lưu Chính không thể chịu đựng được nữa, đắm chìm trong sự dịu dàng của cô, anh đảo khách thành chủ, cạy hàm răng trắng của cô, đầu lưỡi đoạt lấy nước bọt trong miệng cô, như thể anh muốn biến mọi thứ của cô thành của mình vậy.
Như vậy thì sẽ giống như không cần phải tách khỏi cô nữa rồi.
Váy của cô hỗn độn kéo xuống, áo lót trên người cũng bị đẩy lên, c quần lót thậm chí chưa kịp cởi thì đã bị ngón tay vạch sang một bên.
Trong huyệt nhỏ mềm mại, những ngón tay thô ráp của anh tới tới lui lui, giúp cô mở rộng huyệt nhỏ.
Lâm Thanh Thanh bị ngón tay anh mài cho mềm nhũn cả người, đến nổi phải tì trên người mới có thể giữ mình đứng vững.
“A... Lưu Chính, anh làm em đi. Em muốn cái thứ thô to đó của anh, cực kỳ muốn, đặc biệt là lúc này..."
Đây là lần đầu tiên cô đòi hỏi anh như vậy, cũng là lần đầu tiên cô chủ động đến thế, Lưu Chính cảm thấy cự vật của mình sắp nổ tung lên rồi, như thể sắp căng ra khỏi quần.
Anh cố giữ lại chút lý trí cuối cùng, thở hổn hển: "Không được, anh phải khuếch trương một chút cho em trước đã, nếu không thằng nhỏ đi vào sẽ càng làm em đau."
"Em không sợ, em muốn thằng nhỏ của anh đâm vào trong em, bây giờ, cho em..” Lúc này, cô không còn là cô gái nhỏ đỏ mặt khi nghe những lời tục tĩu nữa, mà là một người đàn bà dâm đãng chỉ thuộc về Lưu Chính.
Cô muốn cự vật to dài của anh, muốn được anh hết lần này đến lần khác đ*m thật mạnh vào trong cô, thỏa mãn cô, để cô nhớ kỹ cảm giác được anh đâm sâu.
Nghe những lời này của cô, rốt cuộc Lưu Chính cũng không thể nín nhịn được nữa rồi, anh cởi quần và thả cự vật ra. Cây gậy thịt phấn khích nhảy ra từ trong quần, vung vẩy trong không khí như đang thị uy.
Lưu Chính nâng một chân của cô lên, ấn thằng nhỏ dữ tợn màu tím đen của mình ngay trên cửa huyệt của cô rồi mạnh mẽ cắm xuống. Côn thịt to dài mở ra cửa huyệt nhỏ hẹp, từng chút đâm vào bên trong.
“A... Thật sướng..." Hai tay Lâm Thanh Thanh ôm chặt lấy anh, huyệt nhỏ của cô nhất thời không thích ứng được với dương vật thô dài của anh mà cực lực co rút lại. Lâm Thanh Thanh cố hết sức để nhanh chóng thích nghi với cây gậy thịt phi nhân loại này: "Ưm... Anh làm em đi."
Lưu Chính ôm cô, bắt đầu hung hăng đưa đẩy eo hông, để cự vật một ra một vào trong huyệt nhỏ mềm ướt của cô.
Cả người Lâm Thanh Thanh ưỡn thẳng, cô ngẩng đầu lên, cảm thấy cơ thể mình sắp bị cự vật lớn của Lưu Chính đâm xuyên qua rồi.
Nhưng thật sự quá sung sướng... Anh đâm vào thật sâu... Thật sướng...
Về sau, cô sẽ không còn được côn thịt lớn của anh cắm vào mỗi ngày nữa rồi.
“A a a ... sắp bị đâm chết mất, sắp bị thằng nhỏ của chồng đâm chết rồi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất