Vào đêm trước khi Lâm Thanh Thanh đi học đại học, Lưu Chính hận không thể luôn đè cô trên giường mà chích chết cô.
Nhưng khoảng thời gian vui sướng luôn trôi qua rất nhanh, tất cả sinh viên đều phải đến trường sớm để ổn định, Lâm Thanh Thanh cũng không ngoại lệ.
Lưu Chính đã đóng gói rất nhiều cho cô, bao lớn bao nhỏ. Anh cũng sắp xếp để cho Lâm Hạo đưa Lâm Thanh Thanh đến trường đại học.
Lâm Thanh Thanh nghe anh nói xong thì có chút không vui: "tại sao lại là Hạo Tử đưa em đến đó?"
"Nó đưa em đi làm được rồi, tôi ở nhà dọn dẹp nhà cửa một chút, tôi đi thì... không hay lắm." Lưu Chính tự có suy tính của mình, nếu anh đi, cô sẽ phải giải thích với các bạn học như thế nào đây?
Lấy chồng ngay trước khi nhập học đại học, liệu bạn học của cô ấy có cười nhạo cô ấy không?
Lâm Hạo tự nhiên vui vẻ: "được thôi cứ để mẹ đưa chị ấy đi. Trước đây cậu đã nhiều lần hỏi chị mình là trường đại học thì trông như thế nào, giờ có cơ hội được tận mắt nhìn thấy rồi đúng là không thể tốt hơn!"
Lâm Thanh Thanh liếc mắt qua ra hiệu cho Lâm Hạo câm miệng: "Em muốn đi thì tự mình thi đậu rồi đi. Còn chị thì đương nhiên là muốn anh rể của em đưa chị đến trường đại học rồi."
Lâm Hạo uể oải cúi đầu, nhỏ giọng oán trách: "Tại sao anh rể không đi mà muốn để em đi nào? Rõ ràng là vì anh ấy sợ mình đi thì người khác sẽ biết chị đã có chồng chứ sao."
Cái đầu nhỏ của Lâm Hạo rất nhanh nhạy, trong nháy mắt cậu đã vạch trần tâm tư của Lưu Chính rồi.
Lâm Thanh Thanh sửng sốt một lúc, sau đó nhìn Lưu Chính: "Thật vậy sao?"
Lưu Chính không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô: "Không phải để Lâm Hạo đưa em đi cũng giống nhau sao? Tôi ở nhà để có gì còn để ý chăm sóc cha mẹ nữa"
“Bố mẹ em sức khỏe rất tốt, không cần ai chăm sóc cả, anh đưa em đi đi. Lâm Hạo chưa bao giờ đi xa, em cũng thế, em sợ bị người ta lừa." Lâm Thanh Thanh đưa ra một lý do mà Lưu Chính không cách nào từ chối.
Quả thật là anh sợ cô vợ nhỏ của mình sẽ bị lừa. Bị lừa tiền thì không sao, nhưng nếu lừa cả người đi thì làm sao bây giờ? Thế thì anh sẽ không có vợ nữa rồi.
Cuối cùng, quyết định vẫn là Lưu Chính sẽ đưa Lâm Thanh Thanh đến đó.
Cho dù có rất nhiều hành lý thì Lưu Chính cũng sẽ tự mình xách hết, xách không được thì khiêng, chứ anh nhất quyết không cho phép Lâm Thanh Thanh đụng tay vào.
Cô là đi học đại học chứ không phải là đi khiêng vác, anh có thể mang thì sẽ không để cho vợ mình phải nhọc người.
Khi đến cổng trường đại học, Lâm Thanh Thanh nhận ra rằng cô mang nhiều hành lý nhất, hầu hết các sinh viên khác chỉ mang theo một chiếc chăn mỏng, một chiếc túi xách và một số đồ vệ sinh cá nhân khác thôi, còn cô ấy à...
Lâm Thanh Thanh quay đầu lại nhìn Lưu Chính trên người anh lúc này đang treo đầy hành lý.
Giống như cô chuyển luôn cả nhà đến đây vậy.
Vốn là trước khai giảng thì người lớn trong nhà có thể đến ký túc xá để giúp đỡ mang vác hành lý, nhưng Lưu Chính không định đi vào mà chọn cách đặt hành lý ở cổng trường.
"Anh không đi vào đâu, anh ở đây chờ e. Em cứ từ từ chuyển đồ vào.” Lưu Chính không muốn cùng gây ra phiền toái không cần thiết cho cô, càng không muốn để cô khó xử.
Lâm Thanh Thanh nhìn vào bên trong trường, sau đó lại nhìn Lưu Chính: "Nhưng một mình em không thể mang nhiều như vậy được, anh có thể giúp em mang chúng đến ký túc xá không?"
Thực ra, cô muốn để anh nhìn xem nơi cô sẽ sinh hoạt trong thời gian tới, và cả hoàn cảnh học tập sau này của cô nữa.
Lưu Chính trầm ngâm một lát, thấy sinh viên ra vào không nhiều, lúc này mới một lần nữa giúp cô xách hành lý lên: "Đi thôi"
Ký túc xá là một tòa nhà nhỏ ba tầng, có chút xiêu vẹo cũ nát, nhưng bố trí bên trong dù sao vẫn tạm chấp nhận được. Lâm Thanh Thanh được xếp vào phòng trong cùng ở tầng một.
Cô là người đến sớm nhất, trong ký túc xá có bốn cái giường, mỗi bên giường đều có một chiếc bàn nhỏ để sinh viên có thể học bài.
Cô ấy chỉ mang hành lý đơn giản, khi nhìn thấy Lưu Chính và Lâm Thanh Thanh thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: "Các bạn cũng là sinh viên năm nhất à? Xin chào, tôi tên là Lý Uyên."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất