Say Mê Em Lê Ái Duy (H) - Ngưng Tình Tuyết

 

Suốt chặng đường từ phim trường về đến tiểu khu của mình, Lê Ái Duy ngoan ngoãn ở trong lòng Âu Cẩn Đình say giấc. Cơn đói bụng lẫn đau bụng cứ thể mà bay mất, trong đầu cô lúc này chỉ có duy nhất hình ảnh cơ ngực săn chắc của chàng trai cô yêu mà thôi. 

Lê Ái Duy thầm nghĩ, nếu như năm 18 tuổi cũng được anh cưng chiều như thế này thì thật tốt. Như vậy cô không cần phải trở thành người nổi tiếng, cũng không phải xa 

bé con. Có lẽ cô sẽ giống như Mộng Nhiên được làm công việc yêu thích, cùng Cẩn Đình làm một cặp vợ chồng ngọt ngào. Sau đó hai bé con chào đời, bọn trẻ sẽ được hưởng tình yêu của cả bố và mẹ... 

Nhưng cuộc đời làm gì có hai chữ nếu như. 

Xe rất nhanh liền đi vào bãi đổ. 

Lê Ái Duy mặc dù đã tỉnh nhưng cô không muốn mở mắt ra. Cô muốn tận hưởng cảm giác được cưng chiều này thêm một chút nữa. Cô biết rõ, chỉ cần mở mắt ra thì mọi chuyện sẽ lại như cũ, anh sẽ là Âu tổng mặt lạnh lùng của mọi khi. 

Chỉ là cô không biết, người đàn ông ôm cô suốt chặn đường đang vô cùng khó chịu. Âu Cẩn Đình luôn có một sự quan tâm kì lạ đến những cô gái có ngoại hình đáng yêu. Đặc biệt là những cô gái dễ thương còn có nụ cười trong veo như ánh mặt trời. Chính vì vậy mà năm đó anh nghĩ rằng mình thích Mộng Nhiên. 

Cho đến khi anh gặp cô. 

Lê Ái Duy rõ ràng không thích cười, cũng không thích náo nhiệt. Cô thích âm thầm quan sát xung quanh và giúp đỡ mọi người khi họ cần. 

Trước giờ chưa từng có cô gái nào có thể làm cho bản thân anh say mê như thế. Mỗi lần đứng gần cô ấy, anh chỉ muốn ăn cô. Âu Cẩn Đình say mê mùi hương quyến rũ trên cơ thể cô, một mùi hương ngọt ngào. 

Lê Ái Duy còn có một bộ ngực tiết sữa, cô là muốn mạng anh đúng không? Chỉ là anh không biết cảm giác bây giờ của mình là gì? Rốt cuộc đó có phải là tình yêu hay không? Hay chỉ đơn giản là dục vọng tầm thường. 

Rõ rành anh rất ghét người khác đụng vào mình, vậy mà lại có thể chủ động ôm chặt cô trong lòng, nhẹ nhàng nâng niu, sợ làm cô tỉnh giấc. 

Kết quả cô không chịu dậy còn anh không muốn buông tay, chỉ còn một cách duy nhất mà thôi. Âu Cẩn Đình mở cửa xe, trực tiếp bế cô theo kiểu công chúa hướng thang máy đi vào. 

**** 

Một giây. 

Hai giây. 

Rồi năm phút. 

Âu Cẩn Đình vẫn bế công chúa Lê Ái Duy đứng trước cửa phòng cho đến khi cô thấy không thể giả bộ được nữa, mới mở mắt ra từ từ. Sau đó nở một nụ cười vô cùng công nghiệp với anh, còn kèm theo một giọng nói nũng nịu: 

"Âu tổng, có thể để tôi xuống được rồi ạ. Tôi hết buồn ngủ rồi ạ." 

Âu Cẩn Đình không lạnh không nhạt nhìn cô. Một lúc sau mới tiếc nuối để cô xuống. Cửa rất nhanh liền được mở, mật khẩu là một ngày cuối tháng chín. 

Anh thầm nghĩ, là sinh nhật của cô sao. 

Lê Ái Duy mở cửa, cô bây giờ vô cùng hồi hộp. Nếu một người con trai ngỏ ý muốn đến nhà một cô gái lúc nửa đêm, thì có thể làm gì ngoài cái chuyện cấm trẻ em kia chứ. Cô bây giờ rất muốn khóc, tại sao cô lại chưa hết kỳ kinh nguyệt. 

Rồi chuyện gì đến cũng đến, Âu Cẩn Đình vừa vào nhà liền đóng cửa, rất nhanh liền đã cúi người hôn lên đôi môi căng mọng của cô. Cảm giác thật sự rất kích thích. 

Cô gái này, sao lại có thể ngon đến thế. Đến cả hôn cũng vô cùng ngọt ngào. Cảm giác như bản thân đang được ăn quả cherry thượng hạng, càng ăn càng ghiền, mãi không thể nào dứt được. 

Những hình ảnh nhạy cảm liên tục xuất hiện trong đầu Lê Ái Duy. Chỉ là cô không thể ngờ được trong khi anh đang say mê cắn mút đôi môi căng mọng của mình, chiếc bụng nhỏ bên dưới lại phát ra một tiếng: "ọc .. ọc." - chính thức phá tan bầu không khí mị hoặc này. 

Âu Cẩn Đình nhìn cô gái mặt đỏ bừng vì ngượng, trông đáng yêu vô cùng. Anh thật sự muốn đem cô nhốt ở nhà, để mỗi ngày có thể bắt nạt cô, làm cho cô ở dưới thân 

anh khóc lóc xin tha. 

Cô gái nhỏ mỗi ngày đều mong chờ mình được ở riêng với anh, cùng anh ôn lại mấy chuyện xưa kia,... rốt cuộc lại thành ra như thế này. Lê Ái Duy bảo anh ngồi đợi cô ở phòng khách, còn mình rất nhanh liền chuồng vào nhà vệ sinh. Cô cần phải làm vệ sinh cá nhân. 

Lê Ái Duy ở trong nhà vệ sinh rất lâu. Cô thấy vận mệnh thật biết trêu đùa mình. Tại sao cô chỉ có sữa trước khi có kinh tầm một tuần cơ chứ. Bây giờ kinh nguyệt vẫn chưa hết, ngực lại chẳng có sữa, cô cũng không có dám dùng cơ thể để quyến rũ anh. 

Rốt cuộc thì cô phải làm sao? 

Mãi cho đến khi cô thấy mình không thể để anh đợi lâu như vậy mới can đảm mở cửa ra ngoài. Âu Cẩn Đình vẫn ngồi ở sofa phòng khách. 

Lê Ái Duy lúc nãy đã làm vệ sinh cá nhân, cũng đã thay một bộ trang phục ở nhà. Có điều mấy bộ đồ ngủ dì Châu mua cho cô toàn là đồ mỏng manh thiếu vải. Hồi đó cô cứ nghĩ A thành đang là mùa nóng nên mặc như vậy rất mát. Bây giờ thì hay rồi. 

Liệu anh có nghĩ cô là kiểu phụ nữ lẳng lơ không chứ? 

- Ái Duy: "Âu tổng, anh có muốn ăn mì với tôi không ạ?" 

Âu Cẩn Đình nãy giờ quan sát toàn bộ căn phòng. Trừ việc bên ngoài ban công cô có trồng thêm vài chậu cây nhỏ, còn lại mọi thứ đều là decor của nhà mẫu. Cô là không thích trang trí nhà cửa sao. Hay là không biết trang trí gì? 

Mãi suy nghĩ ngẩn ngơ thì nghe được giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ từ đằng sau. Kết quả vừa xoay người lại liền nhìn thấy một cảnh tượng không nên thấy. 

Cô gái này thật sự muốn mạng. Vậy mà dám mặc đồ ngủ mỏng manh như vậy trước mặt anh, lại còn không có mặc áo ngực. Đây là muốn câu dẫn anh sao. 

Âu Cẩn Đình rất nhanh liền xoay người lại, cả người anh nóng như lửa đốt, bên dưới gậy thịt bắt đầu ngọ ngoạy. Nhưng anh là ai cơ chứ, là vị băng sơn tổng tài trong truyền thuyết, mấy chuyện này sao có thể làm khó được anh. 

Rất nhanh anh liền khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó giọng nói không nóng không lạnh vang lên: 

- Đình: "Cô cũng biết nấu mì sao?" 

- Ái Duy: "Anh cứ nếm thử đi ạ, biết đâu sau này anh thuê tôi làm đầu bếp riêng cho mình cũng nên đó ạ." 

Nói rồi cô gái vui vẻ đi vào phòng bếp, bắt đầu công cuộc nấu mì cho anh. Riêng việc ca hát và nấu ăn, Lê Ái Duy trước giờ chưa bao giờ làm cho mọi người thất vọng. 

Âu Cẩn Đình không có nói gì, vẫn chăm chú ngồi ở sofa phòng khách nhìn ngắm xung quanh. 

Lê Ái Duy rất nhanh liền nấu xong một nồi mì thật to. Mùi thơm quyến rũ kích thích vị giác, làm cho vị tổng tài nào đó miệng thì nói không ăn nhưng kết quả lại ăn rất ngon miệng. 

Cơm no rượu say, trai đơn gái chiếc, vốn làm gì thì cũng nên làm rồi. Chỉ là có một chút phát sinh nhỏ trong lúc Âu Cẩn Đình đi lấy nước ấm giúp cô. Anh đã nhìn thấy gói thuốc mà YY cho cô. 

Âu Cẩn Đình hôm đó vừa đưa cô về đến nhà liền nhận được cuộc gọi gấp của Tiểu Nam. Một dự án lớn của Âu ảnh có chút vấn đề, nên anh chưa kịp hỏi cô bác sĩ nói cái gì. 

Anh nghĩ đây là thuốc vợ của Hồng Minh kê đơn hôm ấy, liền chụp ảnh và gửi cho tên bạn thân lâu năm của mình. Chỉ là câu trả lời làm cho anh có chút khó chịu. _Hồng Minh: [Ảnh trên là thuốc cai sữa. Ảnh dưới là thuốc giảm đau bụng kinh. 

_Hồng Minh: [Đừng nói với tôi là cậu không biết cách xx làm cho con nhà người ta phải dùng đến thuốc cai sữa nhé. Có cần người có gia đình dạy cho một khoá không nào. Học phí rẻ vô cùng.] 

_Cẩn Đình: [Biến 

Âu Cẩn Đình rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái ban đầu, giúp cô lấy một ly nước ấm. 

Lê Ái Duy lúc này vẫn đang cố gắng ăn nhanh nhất có thể. Hồi ở đảo cô thường làm việc mà quên luôn chuyện ăn uống. Vì vậy mà bao tử của cô hình như nhỏ đi thì phải, làm cho cô mỗi ngày đều không có muốn ăn. 

Anh nhìn cô gái đang cố gắng ăn từng sợi mì nhỏ một cách chậm chạp. Âu Cẩn Đình cũng hiểu thêm về tình hình hiện tại, cô ăn chậm như vậy làm sao mà có sức khoẻ 

để sau khi debut mà chạy show chứ. 

Ngày mai anh nhất định bảo Giang Mẫn tìm cho cô một chuyên gia chăm sóc sức khoẻ. Anh không muốn cô đang diễn trên sân khấu rồi bất ngờ té xĩu, truyền thông nhất định sẽ bảo Âu Ảnh bốc lột sức lao động của nhân viên. 

- Âu Cẩn Đình: "Sao em ăn chậm thể. Đây là muốn tôi giúp em ăn sao." 

eyJpdiI6Im5qY3dcL3d5WmlJcVdvMXlZbWsrbnNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdNZUM3TkVSdU1nXC9TMW9OTEdLVkxRc3RKTE03Q0xLTCt6NHdWRlM5ZFFwZ1Z1ZXNJWVJjc29uVUd5SWlxSkJpVDVVSFE1VmphT0g2Ym9Yd2E0dkN6dXNLeEpPZUJncDB6eGl4MkdvVjZsdjY2RSt0Y1dXcTd6aVJlblc4clZReDhNXC9Bam9QQ3NmUTlqOTVUSWJwUW8zVDlDc0VMRWtSemJLN2Z4eXlIV2hCY3BDK3YrUFpVOWtYQjdIdFpTQkNrUzdjdmN6YlorQkpGb3lNXC8zeWR5dmlaMVM5aUNoTzNQd05oM1pqUWFOd1dxXC9uSUNJSE1zZTBYRTRTYm9vNVg2ZmxlQ1wvUnhhYmhzVmRDSDlMOExLVmpTMWx3XC9QcEFYNTY1MjlJcDhvWFZsalwvd2o2amJTSVV6dmRhN1VCNFdSTDZ5cE01Uk9HVTJyMll0eTVvWDJ6eFF1RUowSHlOM0RTOHlGTUFBS2t4TUEzSTd5TW8rZnQ3SXc3b00wYU5lQ3pJeUV3azFnbWtNY20zQzZaWEF1THB2Rjc2RVwvaHl3c2h5b0haUitITTdENEpTdnhoaVdmSktHbnJJRUwxTjZQaXd6WHB1c3E3M2tZWnFFQlQrQ2pkekllTzFWc3JcL2lzRHJcL1wvV2p4YnNiczV1WXAwK2tcLzZabHJIejhIeUJUSFF2YTMrQnd3QzNcL1wvaFYrZm9wYmpPdXRKUCtBZlRianJCeHBHRGRLOG5UVWVGQ21jTXZqVTJEYnorTUd2Q0x0T1FlIiwibWFjIjoiZDY3OWQ3ZDY1NDljMGU4NWE0ZGQ1NzA3YTdkYWI5MmRjOTNiNDRhZDY5NDExN2QyODNhMzQ3MTdjODQ4N2M4ZSJ9
eyJpdiI6ImYybWpRcFZMSHVnOGEzRTl4MCthbnc9PSIsInZhbHVlIjoic2FFQWtjK3E0d1JEV2NIeWlmZVRTZG54SW5sOEpBSHhIclEzZ1FWS0k0XC8wVmV1cUxRQWNsVE15UTR5OE5ncHEwQkEwaDNJSEFrMFREbVlVTUhFQStHbkM2bGFPVUdubE53UFwvRjVcL08yR2VROXNRY0VFUzhWVWVMWlN2SjRVa0puNEZnRTQ1S0cwQW8weGhUOWFWVDRyWGxHcHIyQkhTUVFOK2g2TTdhTjlwUE5tSkF0WXNIZ3BEalRhOUh6MVJGIiwibWFjIjoiYmNlZmVmMWIzYzBmMmJlYTdkOWU4NGNiMGE4ZTgwNThlNjc5NDliNDU4NzQ4MDhhM2I4NWI4ZTAwZjY0YWYzZCJ9

-Cẩn Đình: "Em đang muốn cùng tôi ôn lại chuyện cũ sao?"

Ads
';
Advertisement