Lê Ái Duy nửa tỉnh nửa mơ, cô nheo mắt nhìn về phía rèm cửa đang có những tia nắng đầu ngày đã bắt đầu len lỏi. Đêm qua cô đã trải qua một giấc mộng thật dài.
Trong mơ, Cẩn Đình đã bế cô từ bàn ăn vào trong phòng ngủ, chiếc váy ngủ mỏng manh bị ném xuống sàn. Sau đó thì, anh đã hôn cô nhỉ?
Hôn? Cẩn Đình hôn rất giỏi.
Lê Ái Duy cuộn tròn trong chăn, trái tim thiếu nữ đập liên hồi, tay cô sờ lên đôi môi căn mọng, trong đầu toàn là hình ảnh của giấc mộng kia.
Trên chiếc giường màu hồng của cô, hai thân ảnh quấn lấy nhau thật nồng nhiệt. Lần đầu tiên cô có thể nhìn gương mặt đẹp trai của anh gần đến thế. Đã vậy, cô còn được người đàn ông ấy hôn.
Cô nhớ lại đêm định mệnh 5 năm về trước, anh lúc đó cũng rất thích hôn. Từng chút từng chút trên cơ thể mềm mại của thiếu nữ, đều được chiếc lưỡi điêu luyện kia liếm qua, sau đó lưu lại rất nhiều dấu vết.
Cẩn Đình hình như rất mê ngực lớn. Anh đã liên tục vừa xoa bóp vừa dùng miệng cắn mút, đôi khi còn dùng răng cắn mạnh, làm cô chỉ biết cong người mà rên rỉ.
Sau đó thì sao nữa nhỉ. Lê Ái Duy ngại ngùng hồi tưởng.
Lê Ái Duy từ nhỏ đã rất xinh đẹp, là một em bé da trắng, mắt to cùng nụ cười vô cùng toả nắng. Cô còn là một em bé có giọng hát trời ban, một giọng nữ cao trong veo không chút bụi trần.
Năm cô dậy thì cũng phát triển hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều. Lê Ái Duy lên cấp ba thì ngực mông càng đẩy đà hơn. Vì không muốn bản thân thành tâm điểm của sự chú ý, cô đành phải che đi sự hấp dẫn của bản thân. Sau này vì cuộc sống vất vả, cô cũng không có thời gian mà để ý đến cơ thể của mình.
Không hiểu sao khi đôi mắt đào hoa của anh nhìn ngắm cơ thể của mình, Lê Ái Duy lại cảm thấy lo sợ. Có khi nào anh sẽ chê cô không.
Tâm trạng của Âu Cẩn Đình từ nãy đến giờ cứ như trên mây. Anh sợ đây chỉ là một giấc mơ mà khi anh tỉnh dậy, thiếu nữ tuyệt mỹ này sẽ biến mất. Trước giờ anh không gần nữ sắc, cũng không có quá quan tâm đến vóc dáng hay gương mặt của ai.
Nhưng mà bây giờ anh có thể chắc chắn một điều, thiếu nữ trước mặt anh nhất định không phải là người, cô ấy chính là tiên nữ.
Âu Cẩn Đình hôn từng chút trên người cô, mùi hương cơ thể thiếu nữ làm anh không thể nào cưỡng lại được, chỉ muốn mỗi nơi đi qua đều muốn lưu lại một chút dấu vết.
Kết quả thiếu nữ mê người này lại phát ra âm thanh mềm mại ngọt ngào đến lạ thường, hại anh không nhịn được, chỉ có thể hung hăng mà chiếm hữu cô.
Bộ ngực lớn tuy không có sữa nhưng lại vừa trắng vừa tròn, bóp rất sướng tay. Nhũ hoa lại hồng hào đáng yêu, mỗi lần được anh hút vào sau đó nhả ra, núm vú lại có chút nước óng ánh, kích thích dục vọng đến tột cùng.
Vì cô chưa hết kỳ kinh nguyệt, Âu Cẩn Đình không được làm đến cuối cùng, anh chỉ có thể kìn nén dục vọng bằng cách dày vò cặp ngực lớn cùng chiếc môi xinh đẹp kia.
Âu Cẩn Đình vừa hôn môi vừa xoa ngực, có lúc thì ép hai bầu ngực lại với nhau rồi cắn mút, có lúc thì cho cô quỳ kiểu chó còn mình thì hôn lên chiếc lưng trắng nõn mịn màng của cô.
Lê Ái Duy sướng đến mức chỉ biết rên rỉ, vú bự phía trước cứ lắc lư theo chiều lên xuống của anh, lại kích thích dục vọng của Cẩn Đình, cuối cùng chỉ có thể mặc cho anh nhào nặn.
Cuộc đời thật sự có những chuyện bất ngờ đến mức bản thân ta không thể nào ngờ đến. Giống như bây giờ đây, ngực cô lại một lần nữa tiết sữa trước mặt anh. Có điều lần này nguyên nhân là do anh. Do anh liên tục xoa bóp, cắn mút cặp thỏ trắng của cô suốt mấy tiếng liền.
Giây phút Cẩn Đình miệt mài bóp chặt ngực lớn, sau đó liền say mê hút sữa, làm cho cả người cô nóng ran. Lê Ái Duy nãy giờ đã lên đỉnh không biết bao nhiêu lần, bên dưới nước chảy lai láng. Nếu không có miếng băng vệ sinh hằng ngày nhỏ xíu che chắn thì có lẽ chiếc quần con của cô đã ướt nhẹp rồi.
Lê Ái Duy cảm thấy có sữa vào lúc này thật là hạnh phúc. Cuối cùng cô cũng tự tin hơn một chút. Dù ngày mai anh có thể sẽ giống như mọi ngày, trở lại làm Âu tổng lạnh lùng cấm dục cũng không sao.
Đêm nay cô đã quá mãn nguyện rồi.
Lần thứ hai khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Lê Ái Duy nheo mắt, sau đó liền mở to mắt tìm kiếm xung quanh. Quả thật, người đã đi rồi.
Dù biết trước kết quả sẽ như thế nhưng không hiểu sao cô lại vô cùng hụt hẫng. Cô tự hỏi, khi nào thì ước mơ của cô mới thành hiện thực. Ngày mai nhỉ? Hay là một năm sau? Hay là sẽ không bao giờ xảy ra.
Cô thở dài, tự trấn an bản thân, cô là Lê Ái Duy mạnh mẽ mà. Có chuyện gì mà cô không làm được cơ chứ. Chắc là anh có chuyện gấp nên phải đi sớm, anh là Âu Cẩn Đình - giám đốc của Âu Ảnh mà. Anh rất bận.
-
Lê Ái Duy tự nghĩ ra hàng ngàn lí do để anh rời đi mà không cho cô biết. Cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ một hồi, mãi đến khi tiếng âm báo tin nhắn vang lên, cô mới tỉnh táo lại.
Là tin nhắn của Nguy Viễn, cậu nhóc gửi cho cô lời bài hát kèm theo bản thu âm cậu hát nháp. Lê Ái Duy đang nghe qua đoạn nhạc thì một tin nhắn khác lại được gửi đến. Có điều tin nhắn này làm cho cô không khỏi kinh ngạc.
Nguỵ Viễn rủ cô đi hát nhạc phim chung sao. Còn là ca khúc chủ đề cho bộ phim truyền hình đang được cộng đồng mạng vô cùng yêu thích. Nếu cô thực sự thể hiện thành công ca khúc này, thì chắc chắn sẽ nâng tầm được tên tuổi.
Câu nhóc này mặc dù tính tình có chút khó ưa nhưng mà thật sự cậu ấy rất tốt với ba mẹ con cô. Sự chân thành của cậu, Lê Ái Duy có thể cảm nhận được.
Cô nhắn tin nói sơ tình hình cho Giang Mẫn, sau đó trả lời tin nhắn của Nguỵ Viễn. Cậu nhóc hẹn cô ngày mai cùng cậu đến phòng thu.
Lê Ái Duy sau đó cũng xuống giường, việc đầu tiên là phải đi tắm. Sau đó phải ăn một bữa thật ngon, tiếp theo sẽ lên mạng tìm hiểu về bộ phim cấp S+ này. Nghe bảo Âu Ảnh cũng có góp vốn đầu tư.
Cô đây là ngủ chưa dậy sao? Hay là cố ý chơi lạt mềm buột chặt cùng anh. Rõ ràng lúc sáng anh để lại thông tin liên lạc cho cô, chẳng lẽ cô không nhìn thấy sao. Hay là,... cô là đang không muốn có liên hệ với anh?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất