Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

 Nói xong, hắn liền chắp tay dẫn theo Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn rời đi.  

 

Nam tử trung niên kia thấy hắn cự tuyệt thì cũng không cưỡng cầu, chỉ mỉm cười nhìn hắn rời đi.    

 

Một lát sau, khi đã trở lại khách sạn, Lô Tuyết mới nói: "Đại nhân, người kia sợ là không có hảo ý."    

 

Quách Tử Ngôn gật đầu nói: "Ta cu ̃ng có cảm giác như thế, người này tướng mạo hung ác nham hiểm, người ta thường nói tướng tùy tâm sinh, đối phương có lẽ không phải là một người tốt."    

 

Dương Khai nói: "Các ngươi nhận ra người kia sao?"    

 

Hai người đều lắc đầu, biểu thị rằng mình chưa từng gặp đối phương.

Hoàn vũ mênh mông, rộng lớn vô ngần, võ giả trong đó nhiều không kể xiết, Lô Tuyết vào Nam ra Bắc nhiều năm, mặc dù cũng coi như kiến thức rộng rãi, nhưng sao có thể nhận ra một người vốn không quen biết được cơ chứ?    

 

Quách Tử Ngôn thì càng không cần nhắc tới, hắn chỉ là Khai Thiên nhị phẩm, kiến thức cực kỳ có hạn.    

 

"Có điều đại nhân, người kia ít nhất là một vị Khai Thiên ngũ phẩm." Lô Tuyết ngưng trọng nói.    

 

Mặc dù tên nam tử trung niên kia kia không hề phóng thích ra bất kỳ khí tức nào, làm cho người ta không thể đoán ra được tu vi chính xác của hắn. Thế nhưng Lô Tuyết khi đứng trước mặt hắn thì vẫn mơ hồ cảm thấy có hơi áp lực, bản thân Lô Tuyết có tu vi Khai Thiên tứ phẩm, có thể làm cho nàng ta cảm thấy áp lực thì ít nhất cũng phải là ngũ phẩm.    

 

Dương Khai ngưng trọng gật đầu, một vị ngũ phẩm Khai Thiên, với    

 

thực lực của Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn thì căn bản là không có cách nào chống lại được. Nếu như người này thật sự muốn gây bất lợi cho mình, vậy thì đây đúng là một sự tình phiền toái.    

 

Đây là trường hợp nhẹ nhàng nhất, nếu như người kia là lục phẩm, vậy thì lại càng phiền toái hơn.    

 

"Mặc dù tỷ lệ không lớn, nhưng việc này không thể không đề phòng được." Dương Khai trầm ngâm một chút, lặng lẽ truyền âm cho hai người Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn, sau đó hai người liền gật đầu, lĩnh mệnh mà đi.    

 

Nửa tháng sau, Lô Tuyết lấy về phong xa bí bảo của mình, có điều nàng ta cũng không sốt ruột lên đường.    

 

Lại qua hai tháng nữa, ba người mới rời khỏi khách sạn, xuất phát lên đường.    

 

Mấy ngày sau, phía trước bọn họ xuất hiện một đạo vực môn to lớn, phong xa xông vào trong đó, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu nữa.    

 

Sau khi đám người Dương Khai tiến vào trong vực môn không tới nửa canh giờ, một đạo lưu quang bỗng nhiên từ phương xa cấp tốc chạy tới, đáp xuống trước vực môn, hiển lộ ra thân ảnh của mình.    

 

Người này chính là tên nam tử trung niên sắc mặt hung ác nham  

 

hiểm mà Dương Khai ngẫu nhiên gặp được trong Càn Khôn điện trước đó. Vào giờ phút này, hắn đang nhìn chằm chằm vực môn, ngoài miệng lẩm bẩm: "Tiến vào đó sao? Hừ, các ngươi đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của bản tọa."    

 

Nói xong, hắn một đường xông vào trong vực môn, thế giới vĩ lực tỏa ra biến thành một tầng phòng hộ hùng hậu, ngăn cản lực lượng chèn ép của vực môn.    

 

Xuyên thẳng qua vực môn là một việc khá là nguy hiểm, bình thường chỉ có võ giả có tu vi đạt đến cấp độ Khai Thiên trung phẩm thì mới có năng lực dùng nhục thân xuyên thẳng qua vực môn mà không cần mượn nhờ bất kỳ ngoại vật nào. Còn võ giả từ Khai Thiên trung phẩm trở xuống, nếu như không mượn nhờ uy lực của bí bảo hoặc là bí thuật thì rất có thể sẽ bị đè ép tới chết, bởi vì trong vực môn kia có những luồng áp lực vô cùng kinh khủng.    

 

Mặc dù tên nam tử trung niên kia có tu vi Khai Thiên ngũ phẩm, nhưng khi xuyên thẳng qua vực môn thì cũng cảm thấy thần hồn chấn động, đầu óc mê muội.    

 

Hắn đã sớm trải qua tình huống này vô số lần cho nên cũng không quá hoảng loạn, để tránh đánh rắn động cỏ, hắn thậm chí còn không vận dụng bất kỳ bí bảo nào. Rất nhanh sau đó, cảnh vật trước mắt hắn hoa lên một cái, tên nam tử trung niên kia thầm hiểu bản thân  

 

đã đến một đại vực khác.    

 

Thế nhưng không đợi cho hắn kịp đứng vững thân hình, một đạo kiếm quang giống như dải lụa bỗng nhiên trảm kích về phía hắn.    

 

Tên nam tử trung niên kia hết sức sợ hãi, chỉ trong chớp mắt liền minh bạch rằng mình đã bị người ta mai phục, hơn nữa tu vi của người xuất thủ cũng không hề kém hơn hắn một chút nào.    

eyJpdiI6ImY5Y0g2UWdRK0J4d0RpZmJFRWRzcFE9PSIsInZhbHVlIjoiZDJpUlBkcU40NVUzRU8xWWI0XC9JdXZHNFlWOThJNWJBV0lycUtLcEQxYzNqV1FreUY2ZjNldGpFMUNvVjZWbmYiLCJtYWMiOiJmZTUxOTA2ZDBiYWRlZDIzZTE0NTZjZTg3YmQ4ZDY1NjMxMzg2NzdlODBmYmQwN2MyYTQ0ZDI3ZjYyYzBiMTA2In0=
eyJpdiI6IlUrNFNiUlh5cGtQRXpQYXZSUzR3TWc9PSIsInZhbHVlIjoiOVVhRmN6eXlFXC9Oa01wRUUzNXhXVlNVVUtGVW1SZmVwMHI3TVpvZnVmTDFXa2czSnNsSFY3eUl6YnVSQ3NIMUNwV0tTVERYclM2SmlvalJkZVhJXC9lQ3N5U05VTHFBUlhuSlVFXC9nXC9kQjVWZmQ1QjRTdWR1UmdmWVwvNFdPVzlMSklYdTJNK1YwNldxaFwvMENweTZ0Z0tWVHFDSjd3ZEhWR0hnVVVuSEZ1bW5JSFV2RGRxSFwvRE9IaVNSUFladU45MVdySGVIdHNUeXk0bGdJYmpPaEZBYXc9PSIsIm1hYyI6ImVkMzRjMjk5Y2QyNTk0NTZkMWFhOTI0MTZlOGM2YmEzOGYzNTg2NTVlYzk1ZDk0ZTNlMGZiMGM3Njc0M2M5ZWIifQ==

Tên nam tử trung niên kia không kịp ngẫm nghĩ, chỉ có thể vội vàng lùi lại, thế nhưng đạo kiếm quang kia lại giống như giòi trong xương, không thể nào tránh thoát được.   

Ads
';
Advertisement