Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

 Sau khi rời khỏi Càn Khôn điện, bọn họ cũng không vội vã trở về khách sạn, dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi, Dương Khai liền dẫn hai người này dạo chơi bốn phía.    

 

Dương Khai không phải lần đầu tiên đến Càn Khôn điện, có điều lại là lần đầu đến chỗ Càn Khôn điện này. Khác với Tinh Thị, cửa hàng nơi này không nhiều lắm, hàng hóa cũng không đầy đủ, hơn nữa giá cả lại hơi cao.    

 

Đi ngang qua một cửa hàng đồ trang sức, Dương Khai trong lòng  

 

khẽ động, quyết định tiến vào đó.    

 

Lần này trở về Tinh Giới, mình cũng không thể tay không mà về. Bản thân còn có các vị phu nhân và cha mẹ ở nhà, dù sao cũng phải mang về một ít lễ vật mới được.    

 

Nhẩm tính một trận, Tô Nhan, Hạ Ngưng Thường, Phiến Khinh La, Tuyết Nguyệt, Ngọc Như Mộng, cha mẹ, còn có tiểu muội Dương Tuyết, nhân số thật đúng là không ít, đúng rồi, còn có Cơ Dao nữa. . .    

 

Trừ những người này ra, còn có đám người Mạc Tiểu Thất, Lâm Vận Nhi.    

 

Đồ trang sức bán trong tiệm này tất nhiên không phải là đồ trang sức đơn thuần, mỗi một kiện đồ trang sức ở chỗ này đều là một kiện bí bảo, chủng loại phong phú, công năng khác biệt, giá cả mặc dù hơi cao một chút, thế nhưng Dương Khai cũng không thiếu Khai Thiên Đan, vì vậy hắn cũng không để tâm đến số tiền này cho lắm.    

 

Một cái đại trận Cửu Trọng Thiên hao tổn nhiều tiền của như vậy mà hắn còn bỏ ra được, chỉ là một chút bí bảo thì có là gì.    

 

Một thiếu nữ mặc đồ tỳ nữ đi tới nở một nụ cười ngọt ngào, uyển chuyển hành lễ, thanh âm thanh thúy, trên người phiêu đãng một mùi thơm nhàn nhạt, làm cho người ta dâng lên hảo cảm.  

 

Tu vi của thiếu nữ này không cao, cũng chỉ là Đế Tôn cảnh mà thôi. Có điều nàng ta quanh năm nghênh đón khách quan, chỉ cần nhìn một chút là có thể nhìn ra được sự bất phàm của Dương Khai, kéo theo thái độ của nàng ta cũng trở nên vô cùng nhiệt tình.    

 

Dương Khai đi đi lại lại tham quan các quầy hàng, thiếu nữ kia đứng ở một bên nhẹ giọng giới thiệu từng kiện hàng hóa một cách cực kỳ tường tận.    

 

Rất nhanh sau đó, Dương Khai liền nhìn trúng một kiện trâm phượng, trong đầu không tự chủ hiện lên khuôn mặt của Tô Nhan. Trâm phượng này vô cùng lộng lẫy, rất hợp với khí chất của nàng ấy, hơn nữa còn đúng dịp là một kiện bí bảo phòng hộ.    

 

Tu vi của nhóm Tô Nhan hiện tại vẫn còn khá thấp, dù có bí bảo công phạt trong tay thì cu ̃ng không thể phát huy ra được bao nhiêu uy năng, trong khi bí bảo phòng hộ thì lại có thể bảo hộ sự an nguy của các nàng trong một số thời điểm.    

 

Dương Khai định mua cho mỗi nàng một kiện phòng hộ bí bảo.    

 

Hắn đưa tay bắt lấy trâm phượng kia, ai ngờ bên cạnh hắn lại có một bàn tay đưa ra, xuất phát sau nhưng lại đến trước, đoạt được trâm phượng kia trước Dương Khai một bước.    

 

Dương Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên nam tử trung niên  

 

thân hình gầy gò, khuôn mặt nham hiểm đang nhìn mình. Bốn mắt đối mặt, tên nam tử kia mỉm cười với Dương Khai, gật đầu nói: "Tiểu huynh đệ cũng nhìn trúng thứ này?"    

 

Dương Khai cười cười nói: "Đúng vậy!"    

 

Nam tử trung niên nói: "Thật đúng dịp, bản tọa cũng nhìn trúng thứ này, có thể thỉnh tiểu huynh đệ từ bỏ những thứ yêu thích được không?"    

 

"Đồ vật trên tay ngươi, ngươi lấy được trước thì là của ngươi, không liên quan gì đến chuyện từ bỏ những thứ yêu thích cả." Dương Khai thờ ơ nói.    

 

"Vậy thì xin đa tạ." Nam tử trung niên kia cười to: "Tiểu huynh đệ đúng là người hào sảng, không biết xưng hô như thế nào?"    

 

"Bèo nước gặp nhau, không cần hỏi nhiều." Dương Khai chậm rãi lắc đầu, ra hiệu cho tỳ nữ kia tiếp tục dẫn đường.    

 

Tỳ nữ hình như cũng cảm thấy ảo não vì một đơn sinh ý bị tên nam tử trung niên kia quấy nhiễu, làm cho Dương Khai mất đi cảm hứng mua sắm, cho nên nàng ta lại càng dụng tâm phục vụ Dương Khai hơn.    

 

Rất nhanh sau đó, Dương Khai đã chọn được một đống đồ trang sức, nụ cười trên khuôn mặt của cô tỳ nữ kia cũng càng xán lạn hơn.  

 

Tính tiền xong, Dương Khai thu tất cả mọi thứ vào trong không gian giới, sau đó dẫn theo Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn rời khỏi cửa hàng, ai ngờ hắn lại nhìn thấy ở phía trước có một người mỉm cười nhìn mình.    

 

Chính là tên nam tử trước đó đoạt lấy cây trâm phượng của hắn.    

 

Dương Khai kinh ngạc nhìn qua hắn: "Vị tiên sinh này đang chờ ta sao?"    

 

Nam tử trung niên nói: "Đúng vậy!"    

 

"Không biết ngươi tìm ta vì việc gì?" Dương Khai hiếu kỳ hỏi.    

eyJpdiI6InErT3N0VWxFUElNbHZxM0FpUmU5SXc9PSIsInZhbHVlIjoiamNjd0RXVUl3V1NJSVRLVGhLdlNYUEJYNjlzK2M1a3JOSDNWUlNMaVJNYW05K204ajZOaGxpMDRvd3JVNmlsTSIsIm1hYyI6ImIzNzZmMGM5MzY5MzZlNGE3YWU2ZmZlZTBiNzBlMGJiMzlhYjcwNDgwNzA1YmFhYzM3Yzk2NjJkZjhmZjVlMjEifQ==
eyJpdiI6IjVkYVwvT1BoK0pZdGhlNGhBMVFoRmFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkYrdWhlalpPajNGZW40MVRib2VOYklVdDQxUDRmYk50WklZd3lIM3YwRFJaQStXXC9hdVpLRlVcLzU2WWZYYUNyYXYwXC9BV2ZKbFBUNFhPelI0RitrbkRuTXNkaERXdXN2SExZK2NicnpzNWZlcUpGTWFTSU9leHoyVHhLbTFPa3JZRkk4bUs0bFwvZXdKSnZ4MG9zQkVxc2YwbjlcL0RjY3dJd25MVFRXR2dKbndsNmNUVXV2UlwveDJSTm9PVGNEa1d2U1V2aHBLSGRsMkJ2bTFLRk9HUWl4NDNyVVYwWkQwYXhIU1FIcUhZZUlnRXhOUHIzdjVHYVJmS0pkNzVWaDA5MThueVhRdnVRNFgxcDVDejR0VHV6OG5KYkk5azNDQ2FWSEdDT3Z0WGdoQUlneGxmcEc3dnVMclhXcEl3QUE5ZmF1dER1alcySjFcL2pTdHVudFpxNmFmc0FkQ1VmS1E1bnZZWnRzemFKSGdxZVdSMHR2bExpendvcW1sSVwvdzdSQm9NSmt4MVp6RUl5QjhwR1l2TFwvR2VOZjVxcWFvM2s1ZkZZdjhsS3JSZk8rTVhDYjV6MGliclNwT3poYkU4WG1zamZHXC9HWDc5NkgyN2JUZVVtV0ZXSnR4eHMzQWtPc2dIbEYyY1NiRUplXC9TeVVpTm55aTFYOUp0NktEdktuamdpUnNxRTZJUFUrbnRrNzJsZEZmVTJFOWlWREtWdEpFWEhzeXdcL2xXb3JQXC9WenZJTnFtRWJ5VnN2QnZ0VXFIcUM3ZU1sNGlcL1QyUG1ONTVGQnpDbnZydndYZz09IiwibWFjIjoiYWI2YTkwYzNkMDg3NTc3NDQ0OWJhYTFlZmQ0ZjMzNmYyODY2YzU1YWMzNDkyZmY1OGFjZGZiM2E2YWQ0NTEyNiJ9

Dương Khai bật cười lắc đầu: "Tiên sinh nghiêm trọng rồi, trâm phượng kia là do ngươi lấy được trước, cho nên nó tất nhiên là của ngươi, không có chuyện ai cướp của ai ở đây. Về phần tiệc rượu. . . thì cũng không cần, ta còn có chuyện quan trọng khác trên người, xin từ biệt."   

Ads
';
Advertisement