Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Hậu bối là Viêm Ma, đệ tử của Ma Viêm Tông, xin tham kiến tiền bối!” Viêm Ma liền nhanh chóng chắp tay, cúi người với kẻ nát rượu đó, thậm chí lại còn tỏ vẻ cung kính vô cùng, nhưng trên trán hắn ta lại âm thầm toát mồ hôi lạnh, tay chân hắn ta cũng run lên một hồi, trong lòng hắn ta cứ thấy sợ hãi không yên.  

             Lão già nát rượu đó liền giơ tay lên uống một ngụm rượu gạo được đựng trong bình, rồi liền bật cười chế giễu, sau đó lão ta dùng đôi mắt say mèm của mình để nhìn sang hướng Viêm Ma,  rồi đột nhiên có một tia sáng lóe lên trong đôi mắt ấy: “Ma Viêm Tông sao… ha ha ha, ngươi lấy Ma Viêm Tông ra để dọa lão phu ta hả?”  

             “Tiền bối đã hiểu lầm rồi, hậu bối nào dám!” Viêm Ma liền nhanh chóng cúi người xuống, mắt hắn ta đảo qua đảo lại, hắn ta cẩn trọng nói: “Chỉ có điều, hậu bối có thể tình cờ gặp được tiền bối ở trên đường, thì đây thực sự chính là phước phần của hậu bối, nếu như có thể làm quen với tiền bối, thì hậu bối đây sẽ thấy vô cùng vui mừng, trên dưới Ma Viêm Tông sẽ đối đãi với tiền bối như tướng lĩnh vậy, sẽ không ai dám tiếp đón tiền bối một cách lãnh đạm đâu!”  

             Trong lòng Viêm Ma luôn suy tính rất kỹ lưỡng, trước khi biết đối phương là bạn hay thù của mình, hắn ta đều sẽ nói tên của môn phái ra để đàn áp lão ta trước. Lão già nát rượu này thần thông đến vậy, lão ta đã ở trong trấn này nhiều ngày như thế, lão ta cũng đã nhìn thấy hắn ta giết chết nhiều quỷ như vậy, chẳng lẽ lão ta không biết hắn ta là người của Ma Viêm Tông hay sao?  

             Lúc này sở dĩ hắn ta nhắc đến môn phái, chính bởi vì hắn ta có ý muốn cho lão ta biết là hắn ta có chỗ dựa lớn, tránh để sau này không nói rõ đúng sai, hắn ta ngỏ ý kết giao, thực ra chỉ là cố tình nói trái với ý mình mà thôi.  

             Ý của hắn ta chính là, nếu như ngươi chịu kết giao với bọn ta, không động tay động chân với lão tử đây, thì bọn ta sẽ xem ngươi như một vị khách quý, mọi người nước sông không phạm nước giếng. Nhưng nếu như ngươi còn có ý đồ gì khác với lão tử ta đây… hứ hứ, động tay động chân với ta hả, sau lưng ta còn có một môn phái lớn chống lưng, sau này ngươi nhất định phiền phức rồi.  

             Lão già nát rượu đó nở nụ cười gian xảo nhìn sang hắn ta, lão ta sớm đã nhìn thấu mọi chuyện rồi, lão ta cười thản nhiên rồi nói: “Tên tiểu quỷ này, ngươi muốn châm chọc  lão phu ta thì vẫn còn sớm lắm. Đừng nói đến một môn phái Ma Viêm Tông của các ngươi, dù là mười môn phái ở Tây Châu, thì năm đó lão phu ta đều đã từng đi qua cả rồi. Bất luận là họ vui vẻ tiếp đón ta, hay không hoan nghênh ta, thì làm gì có ai có thể cản được bước chân của ta chứ?”  

             “Gì chứ?”  

             Tròng mắt của Viêm Ma khẽ co rút lại, hắn ta nhìn sang lão già nát rượu đó, như thể hắn ta không thể tưởng tượng nổi lời lão ta nói, toàn thân hắn ta bất giác run hơn, hắn ta lắp ba lắp bắp nói: “Không… không lẽ là… tiền bối… người chính là…”  

             Lão già nát rượu cười rồi vẫy vẫy cánh tay, lão ta thở dài một tiếng: “Tiểu tử à, coi như là ngươi thông minh đó, nhưng ngươi cứ biết trong lòng vậy là được rồi, không cần phải nói ra làm gì. Lần này lão phu ta trở về Tây Châu, là vốn dĩ lão phu ta có chuyện để làm, nhưng lại không ngờ lại được xem một màn kịch hay như vậy. Ầy, đúng là thời nào cũng có người tài, ai ai cũng là kẻ giỏi nhất trong suốt trăm năm mà!”  

             Lão già đó thở dài, rồi lại khẽ đưa tay lên vuốt vuốt râu, lão ta nhìn ra phía đoàn người do Trác Uyên dẫn đầu đang đi ở đằng xa, trong mắt lão ta lóe lên một tia sáng kỳ lạ, lão ta lẩm bẩm trong lòng rồi âm thầm gật gật đầu.  

             Thật không ngờ trong ngàn năm gần đây, ở Tây Châu lại có người có thể gắn kết được Thiên Long Thần Hồn, mà hắn lại là đệ tử của Hạ Tam Tông, xem ra lần Song Long Hội lần này sẽ bão táp mưa sa lắm đây, khà khà khà…  

             Viêm Ma đứng ở một bên cúi người nhìn lão già nát rượu, trong lòng hắn ta sớm đã kinh ngạc vô cùng, đến động đậy cũng không dám.  

             Hắn ta đã đoán ra được bảy tám phần thân phận của lão già này rồi, thậm chí cho dù hắn ta có là người của Thượng Tam Tông cũng sẽ không dám tùy ý động đến lão ta.  

             “Ẩy, ngươi còn đứng đây để làm gì vậy, ngươi đi về đi. Ngươi có thù hằn ân oán gì thì cứ đem lên Song Long Hội để giải quyết, đến lúc đó xem như ngươi vẫn còn được lợi, suy cho cùng thì cũng là người xuất thân từ Thượng Tam Tông mà, sư huynh sư đệ của ngươi cũng đâu phải người yếu kém. Nhưng mà nếu bây giờ đơn thân độc mã chiến đấu, thì ngươi cũng trải nghiệm rồi đó, ngươi lại đánh không lại người ta, cần gì phải ở đây lãng phí thời gian chứ?”  

             Lão già nát rượu đó khẽ nhíu mày rồi liếc sang Viêm Ma một cái, lão ta bật cười ngạo nghễ.  

             Tim của Viêm Ma như thể ngừng đập một nhịp, hắn ta bỗng nhiên ngừng hoảng sợ, gương mặt hắn ta tức giận vô cùng, nhưng khi hắn ta nhìn thấy ánh mắt chế giễu của lão già nát rượu đó, hắn ta bỗng nhiên không nóng giận nữa.  

             Lão ta nói đúng, có tên tiểu tử đó ở đây, hắn ta có ở lại đây cũng vô ích mà thôi, chi bằng đợi khi đến Song Long Hội, khi chiến đấu đồng đội rồi đòi nợ bọn họ vẫn hơn.  

             Dù sao thì Hạ Tam Tông vẫn là Hạ Tam Tông, một người có mạnh thế nào đi nữa thì có tác dụng gì chứ? Cách để đánh giá tiềm năng của một môn phái thì phải dựa vào cuộc chiến đồng đội mà!  

             Nghĩ đến đây, Viêm Ma liền chắp tay cúi người nói lời từ biệt với lão ta: “Xin làm theo lời tiền bối chỉ dạy, hậu bối xin phép cáo từ tại đây!”  

             Vừa nói xong câu này, Viêm Ma liền xoay người, trong phút chốc hắn ta biến thành một luồng ánh sáng màu xám, rồi biến mất không để lại tung tích gì. Chỉ còn mình lão già nát rượu đó ở lại, sau khi lão ta uống một ngụm rượu ngon trong bình, lão ta lại dùng ánh nhìn say khướt nhìn sang phía Trác Uyên, sau đó thì bật cười phá lên…  

             Một tháng sau, trong một cánh rừng u ám thần bí, có một đám người ngựa đi tới, mặt ai nấy đều có vẻ u ám khó tả thành lời, vừa nhìn là biết họ là người trong Ma Đạo.  

             “Nên lên đường rồi, các ngươi đứng dậy hết cho ta, còn có một ngày đường nữa là đến Song Long Viên rồi!”  

             Đột nhiên, có một tiếng hét lớn vang lên, một lão già mặt mày dữ tợn, da mặt lão ta xanh đến  tái mét, miệng có răng nanh tức giận đi về phía bọn họ, sau khi lão ta nhìn quanh một vòng, lão ta liền tức giận lên tiếng nói: “Tên Viêm Ma kia đâu, sao tên tiểu qủy đó còn chưa đến vậy, chúng ta sắp đến điểm đến rồi, không lẽ hắn ta thật sự lại chuồn nữa rồi chứ, không phải hắn ta muốn đánh nhau với Võ Thanh Thu, đệ nhất thiên tài ở Tây Châu lắm hay sao? Hứ, tên tiểu tử nhát gan này, uổng công lão tử ta chờ đợi hắn ta nửa ngày trời, lại để lão tử ta leo cây, còn lại là đang ở trong cuộc chiến quan trọng thế này nữa. các ngươi đừng để cho ta đây tóm được hắn ta, một khi hắn ta lọt vào tay ta thì nhất định sẽ không có được kết quả tốt đẹp gì!”  

             Một nữ nhân xinh đẹp đang vươn vai duỗi người nghe thấy vậy thì liền bật cười, nàng ta liền vỗ tay nói: “Được rồi, Thanh Nha trưởng lão à, Viêm sư huynh cũng đâu phải là người không biết chừng mực như thế, hắn ta nhất định sẽ đuổi kịp chúng ta mà, không phải vẫn còn thời gian một ngày đó hay sao?”  

             “Đúng vậy, dù Viêm ca có cho ai leo cây, nhưng vụ Võ Thanh Thu này thì không cho ngươi leo cây đâu. Suy cho cùng thì chỉ cần đánh bại người đó, thì cái danh xưng đệ nhất thiên tài ở Tây Châu sẽ thuộc về Viêm ca rồi!” Một tên nam nhân gầy trơ xương nở nụ cười nham nhở, sau đó hắn ta ra vẻ dữ tợn nói: “Viêm ca đã chờ đợi cái danh hiệu này nhiều năm lắm rồi, sao lại có thể bỏ qua thế được?”  

             Vị Thanh Nha trưởng lão đó nghe xong thì suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thì lão ta cũng khẽ gật đầu nói: “Ầy, hy vọng được như những gì các ngươi nói đi, cuối cùng thì hắn ta cũng sẽ vác xác đến đây. Tên tiểu tử thối này, hắn ta cứ mãi ham chơi thế đấy, sau này ta sẽ tìm một cơ hội dạy dỗ hắn ta kĩ càng mới được!”  

             Sau khi mọi người nghe thấy vậy thì nhìn nhau một cái rồi bỗng nhiên ngừng cười, bĩu môi.  

             Viêm Ma chính là đệ nhất thiên tài ở Ma Viêm Tông, là vật báu của các vị đứng đầu trong môn phái, ai cũng nâng hắn ta như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ai có thể dạy dỗ hắn ta được chứ?  

             Một vị trưởng lão hung tợn, chỉ cần bảo hắn ta làm việc nặng nhọc chút thôi, là tông chủ và các đại cung phụng đã không đồng ý rồi. Nói là muốn dạy dỗ hắn ta, thực chất đây chỉ là lời nói trong lúc nóng giận, bởi vì vị Thanh Nha trưởng lão này hoàn toàn không có tư cách đó!  

             Hàm râu của Thanh Nha trưởng lão khẽ run lên, lão ta nhìn thấy bộ mặt khinh thường đó của bọn họ, thì liền biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, lão ta càng tức giận hơn nữa nhưng rồi lão ta cũng không thể làm gì được.  

             Bởi vì, đây chính là sự thật!  

             Lúc đối diện với tên đệ tử thiên tài đó, lão ta cũng chỉ có thể khoác lác mà thôi, chứ làm gì có thể động đến hắn ta?  

             Nếu như  lão ta thật sự làm gì tên tiểu tử đó, có lẽ chưa đến mấy ngày sau, lão ta cũng đã bị mấy lão già bảo vệ môn phái xử lý rồi.  

             Vừa nghĩ đến đây, Thanh Nha chỉ đành lắc đầu thở dài…  

             Vút!  

             Đột nhiên, có một tiếng động nhanh như xé gió vang lên, có một tia sáng màu đỏ xuất hiện trước mặt mọi người, sau khi tia sáng đó tan biến đi, bóng hình của Viêm Ma cũng dần xuất hiện.  

             Khi nhìn thấy sư huynh quay trở lại, đám người cảm thấy vui mừng vô cùng, họ liền nhanh chóng nhảy bổ tới.  

             “Ngươi thấy chưa, ta nói gì có đó mà, nhất định Viêm ca không nỡ bỏ qua cơ hội giao chiến với Võ Thanh Thu đâu, bây giờ không phải hắn ta đã quay về rồi sao!”  

             “Đúng vậy đúng vậy, ngươi là người hiểu Viêm ca nhất rồi, hi hi hi…”  

             Mọi người bật cười giòn giã, họ liền vây lấy Viêm Ma, nhưng mọi người còn chưa kịp hỏi thăm gì thì Thanh Nha trưởng lão liền hét lớn một cái, tức giận xông lên vị trí đầu tiên, lão ta vỗ một cái thật mạnh lên vai của Viêm Ma, rồi giận dữ nói: “Tên tiểu tử này, ngươi lại để lão phu ta leo cây rồi đúng không? Ngươi mà trễ thêm chút nữa thì Song Long Hội cũng sắp bế mạc luôn rồi đó!”  

             “À dạ, xì…”  

             Toàn thân Viêm Ma khẽ run lên, hắn ta nở nụ cười toe toét vì đau, gò má hắn ta khẽ giật giật. Từng dòng máu đỏ không ngừng tuôn ra từ trên vai của hắn ta, trông ngứa mắt vô cùng.  

             Bỗng nhiên, nữ nhân đó chỉ tay về phía Thanh Nha trưởng lão, như thể nàng ta đã nắm được điểm yếu của lão ta vậy, nàng ta hét lớn nói: “Trưởng lão à, ngươi xong đời rồi, ngươi lại dám ra tay làm cho Viêm Ma sư huynh bị thương. Nếu như Viêm Ma sư huynh vì chuyện này mà thất thế ở Song Long Hội, thì ngươi phải gánh chịu hậu quả của chuyện này đó!”  

             “Đợi đã… đợi đợi đã… chuyện này đâu phải do ta làm, ta đâu có dùng sức, ta thật sự không dùng sức mà!” Thanh Nha trưởng lão kinh ngạc vô cùng, lão ta tỏ vẻ hốt hoảng, nhanh chóng vẫy vẫy tay rồi lên tiếng kêu oan nói: “Khi nãy ta chỉ vỗ vào vai hắn ta một cái nhẹ thôi, không thể đánh hắn ta bị thương được đâu, các ngươi đều biết, hắn ta đâu yếu ớt đến thế!”  

             “Trời… trưởng lão à, ngươi không những đã đánh Viêm Ma sư huynh bị thương, mà ngươi còn nói hắn ta yếu ớt nữa. Ngươi nhân cơ hội này để làm tổn thương hắn ta, ngươi xong đời rồi!”  

             Nữ nhân đó cười mỉa mai rồi chỉ tay sang hướng Thanh Nha trưởng lão, nàng ta châm chọc nói: “Đầu tiên, ngươi đã rất tức giận với Viêm Ma sư huynh, ngươi sớm đã bất mãn ở trong lòng rồi, đây chính là động cơ gây án. Tiếp theo ngươi liền thừa cơ để trả thù, đây là kết quả của việc gây án. Không cần phải nói nữa, ngươi lấy việc công để trả thù riêng, đánh Viêm Ma sư huynh bị thương, làm ảnh hưởng đến lợi ích của môn phái, nếu như chuyện này bị truyền đến tay của những người đứng đầu môn phái thì…”  

             Gò má của Thanh Nha trưởng lão khẽ giật giật, lão ta nhìn sang nữ nhân này, rồi câm nín hoàn toàn, thậm chí lão ta tức đến mức muốn bóp chết nàng ta: “Con ma nữ nhà ngươi, ngươi có tài kể tội trạng thật đó!”  

             “Ngọc Mỹ à, đừng chọc giận trưởng lão nữa, ngươi biết chuyện này không liên quan đến lão ta mà. Lão ta chỉ vỗ nhẹ một cái mà đã có thể làm ta bị thương, vậy thì uổng công lão tử ta lăn lộn bấy lâu rồi!” Viêm Ma liếc mắt sang nhìn nữ nhân đó một cái rồi bất lực lắc đầu thở dài.  

             Ngọc Mỹ liền lấy tay che miệng cười tủm tỉm, nàng ta cũng gật gật đầu rồi thắc mắc nhìn sang hắn ta nói: “Vậy thì sư huynh à, sao ngươi lại bị thương vậy?”  

             Khi vừa nghe thấy lời này, mấy người còn lại đều nhanh chóng nhìn sang, mặt ai cũng tỏ vẻ khó hiểu.  

             Trong khắp Tây Châu này, rất ít người có thể làm cho Viêm Ma bị thương!  

             Trong mắt Viêm Ma lóe lên một tia sáng hận thù, nhưng trong tia sáng căm hận đó cũng chất chứa niềm sợ hãi sâu đến cùng cực: “Ầy, đừng nhắc đến nữa, ta ra ngoài đi săn, bị một kẻ lợi hại đánh cho một trận, xém chút là không quay về được rồi!”  

             Mọi người kinh ngạc vô cùng, ai đó cũng ngạc nhiên đến mất hồn, tiếp đó thì vị Thanh Nha trưởng lão đó liền nhanh chóng lên tiếng nói: “Ngươi đã gặp lão già của môn phái nào rồi sao, bọn họ thật to gan, dám ra tay nặng như thế, bộ họ không sợ Ma Viêm Tông Môn chúng ta tới tìm họ tính sổ hay sao!”  

             “Cũng không phải là lão già gì, mà là một tên…” Hắn ta do dự một lúc rồi trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng chỉ đành bất lực lắc đầu, hắn ta thở dài nói: “Được rồi, đừng có nhắc nữa, có điều có một chuyện, ta nhất định phải nói các ngươi biết. Sau này chúng ta hành sự cẩn thận một chút, đặc biệt là khi nhìn thấy một lão già nát rượu, thì làm ơn đừng động vào lão ta!”  

             Sao chứ?  

             Mọi người ai cũng thấy bất ngờ và khó hiểu.  

             Viêm Ma thở dài một hơi, trong phút chốc, gương mặt hắn ta liền trở nên nghiêm trọng: “Người trong truyền thuyết đó đã quay lại rồi, sau này chúng ta, không phải, nói đúng phải là người của cả mười môn phái, tốt nhất nên khiêm tốn hơn mới được. Đừng có mắt không tròng, động phải lão ta, tái hiện lại cảnh tượng thảm khốc của tám trăm năm trước!”  

             “Cái gì, người nói người đó…” Con ngươi của Thanh Nha trưởng lão khẽ co rút lại, lão ta bị dọa cho sợ hãi: “Người đó, ta cũng chỉ là từng nghe nói qua, trước giờ chưa từng gặp mặt, không ngờ lão ta có thật trên đời này…”  

             Đồng tử của mấy người còn lại cũng co rút lại, như thể họ đã nhớ ra những lời cảnh cáo của môn phái mình, trong lòng vô cùng hoảng sợ, bình thường họ toàn là người không coi ai ra gì, nếu như lỡ có ngày nào đó xui xẻo, sa mình vào miệng hổ, vậy thì có khi đến cả môn phái của bọn họ cũng không thể giữ nổi rồi.  

eyJpdiI6InBDZFpNVFNmTUE3NFM5TXBvbnNOclE9PSIsInZhbHVlIjoiQnJQcGNPamw1aE55eEJINTJjSGQ4TE5yRUNPcXpSeHJMWVRDNlRcLzlnckVyMkxFc0p1QkFsMXpScHQyenFUa3F6bjdGbzFMWjhOZk9SQzRrOEZST3p5dWxrRHYwNkw0aU9qTmZaT3UyWjMrdlRjcGd2SlBTZGJvVDZQQWhCeFpsQkVaeUF2cEZXbzRiRFZhWEhxd0dXRnBjTnNoWlBMOUpsXC9mT3VLN3BVMWlDRDdON2U5MUo2RUVINjF5eHlCcEFRNFpmb0t2WXN2YnpxbDNQRmhuZTVtZjQ4VDRXREx1dFwvQXR2UHVaQXk0K0ZmVm9IekdrVjJmb2RESUExVXVzK3hhWHlDVG1OUFE1dXZxWktWNTRic0E5aVRGNHZOUEFwaisyXC9Nd3FMclRsVW5vdVlIU3ByXC9EdjljV0JYYWJcL2JLY1Z6bzVqXC9idlFTSkZKNXkweWcrd1p1RDhBVjdJK3lDb09PYlFKb1lpZHVVcDk4UER1TnpMXC9FTTVDV1NKZ1E0czVacDFXd2orM09FMWRjdmxnQlZrb1prQlUxMjdEMlhkMDNwUk5BcWNGajczMFwvOUNMM2tSdnlPSWtuWFVsYWdaV1h4ZWZHZ2o0aDc0b09nemN2c0hyc2w2emswWWxkTlBha0JmbVg4eStHWWFPbXZHVlJzQ2UyTm5FakZqa2dPejV4TDBNWnlXbjk2b3F6eVdadUZnPT0iLCJtYWMiOiI4NjI5YTQ1NjNiMTVhNjA2ZWQ2MjkyYmMwNWM5YTlhZmQ3NTNiOTU1MTBjOTdjMTgxZjAwZDZjMTNlZjgwM2I2In0=
eyJpdiI6ImdReXA3MXkyb09PRXJDWFlFd29iclE9PSIsInZhbHVlIjoiREFuelVBTmxFaXRhRHB4ZThHS2NwaW5SWCtvQkJuQ2k4dEhRbW9mR3g4THlMaVJvM0xsclwvdnZ1RmRpeHNZRHNQQll4NlwvMStXOXFIbHlZYUVGcXdHckZWTlg4VDNlWnNvSGdrenRURG5vWllhaUpHOEtEVGxFZU0xVmhaXC9va2oyXC9tdzV6cHlRVUgrSHloQ0RUXC9MSnRJbThqcVlaaXJFdXA0TkZreUZwYzFmNWhDQnVSNmJCdHp4Ync3dTRFeFFQWVdYVnFtazJOUEhyRjVuUFVGbFIrTGFzcTFCWGpYQnAzbmQ3SDljcUZkZFh5UXVEUXdzRGtiVVhEeWliVVJselZWQ3N3TTI3ZTVPTlVKQWhoTEhOTG1Rc1ppeTlCVFRSYVFJbEdcLzd2ZDJqT21jcGVONWFPNWllVmxcL3JXVm5mIiwibWFjIjoiOTI1YWVmODgzMDg5NzA1NGY1ZTUyOTA1MWYyYWRmN2RkYzI3YjA1N2EzMTgzMjYzZDM4ZmE0NmYyNzQxYzJkYyJ9

             Ba tháng sau, bóng dáng của mấy người Trác Uyên cũng đã đi đến nơi này…

Ads
';
Advertisement