Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Được rồi, chúng ta tới rồi, đó chính là Song Long Viên!”  

             Trước một cái sân cổ kính và yên tĩnh, Vân trưởng lão chỉ tay về phía trước rồi hét lớn. Đám người Huyền Thiên Tông thấy vậy, mắt ai cũng phát sáng, họ không chần chừ chút mà xông về phía trước, muốn tìm hiểu quang cảnh đệ nhất môn phái ở Tây Châu.  

             Nhìn thấy những người đó sung sướng chạy vụt qua người mình, không thèm nhìn họ một cái thì đã nhảy vồ lên phía trước, đám người Ma Sách Tông tức giận vô cùng, rồi lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó họ mím chặt môi.  

             Hứ, bọn ta bảo vệ các ngươi suốt cả đường đi, vừa đến nơi thì đến việc chào hỏi các ngươi cũng chả thèm chào một tiếng, thì đã tự mình rời khỏi nơi đây rồi, các ngươi đúng là những kẻ vong ơn phụ nghĩa, hỗn xược vô cùng.  

             Sau đó, bọn họ liền từ từ kéo lê thân thể cứng đờ của mình từ từ tiến về phía trước.  

             Sở Khuynh Thành lướt qua trước mặt Trác Uyên, nhưng hắn lại không nhìn nàng, trong mắt nàng có chút hụt hẫng, nàng lặng lẽ nói: “Từ giờ trở đi là phải chia xa nhau rồi.”  

             “Bước vào cánh cổng này rồi, chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của nhau!” Trác Uyên cũng không nhìn nàng, hắn lạnh lùng lên tiếng.  

             Sở Khuynh Thành ngưng cười, nàng gật gật đầu, rồi lại nở một nụ cười lạnh lùng nói: “Đúng vậy, tuy rằng ta nói thế thì có chút không biết tự lượng sức mình, nhưng đến lúc đó rồi thì ta cũng sẽ không nương tay đâu.”  

             “Ta cũng thế!” Trác Uyên hít một hơi thật sâu, hắn suy ngẫm một hồi rồi thản nhiên nói.  

             Sở Khuynh Thành bình tĩnh gật gật đầu, nàng đi về phía trước, lướt ngang Trác Uyên, từ đầu tới cuối nàng không hề nhìn Trác Uyên lần nào, như thể nàng sợ sau khi liếc nhìn Trác Uyên một cái thì bản thân nàng sẽ thấy không nỡ vậy.  

             Vẻ mặt của Trác Uyên cũng vô cùng lạnh lùng, hắn không liếc nhìn nàng cái nào, đến khi đám người đó đã đi xa, hắn cũng không hề liếc nhìn, dù chỉ một chút.  

             Không chỉ mỗi lúc này, mà trên cả đoạn đường đến đây, hai người họ đều như thế, không giao tiếp với nhau quá nhiều. Nhưng trong lòng hai người họ đều hiểu rõ, hai người họ đều ở cạnh bên nhau, có chút cảm xúc như thế là quá đủ cho tất cả rồi.  

             Đường đi của hai người không giống nhau, trò chuyện với nhau nhiều quá, rồi cũng chỉ có thể bỏ lỡ nhau mà thôi!  

             Tuyên Thiếu Vũ nhìn thấy hai người họ tách nhau ra, trong lòng hắn ta lại âm thầm cười nhạo. Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi đám ma quỷ này rồi. Thủy Nhược Hoa dẫn theo một đám đệ tử thân cận đi đến trước mặt Trác Uyên, nàng chấp tay lại rồi nghiêm túc nói: “Cả đường đi đã nhận được sự chiếu cố của Trác công tử, Nhược Hoa sẽ không thể nào quên được đại ân đại đức này của ngươi!”  

             “Không cần khách sáo đâu, chúng ta chỉ là tự đi đường của mình, các ngươi cũng chỉ đi theo mà thôi, chả có gì to tát cả.” Trác Uyên lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái rồi lên tiếng thờ ơ nói.  

             Thủy Nhược Hoa bất giác mỉm cười, nàng vẫn thản nhiên như thế.  

             Suốt cả đường đi, hai người Sở Khuynh Thành và Trác Uyên cứ né tránh nhau, mỗi lần hai người nói chuyện với nhau, đều có sự hiện diện của Thủy Nhược Hoa. Tiếp xúc với nhau lâu như thế, Thủy Nhược Hoa cũng đã đoán được tí tính cách của Trác Uyên rồi.  

             Có lúc hắn cũng chỉ là tiện miệng nói cho vui thế thôi, chứ không hề có ác ý gì cả!  

             Nếu như lúc đó hắn thật sự có ác ý, thì ngược lại hắn sẽ nở nụ cười tươi rói, thật sự là một nụ cười ác quỷ. Chỉ có điều con ác quỷ này, trước giờ chưa từng nở nụ cười với bọn họ.  

             Đan Nhi liếc nhìn Trác Uyên một cái rồi bật cười hi hi, nàng ta dí dỏm nói: “Trác công tử à, vậy trong Song Long Hội lần này, ngươi có nhường bọn ta chút nào không?”  

             “Khà khà khà… nha đầu này, ngươi nói xem?” Trác Uyên lạnh lùng bật cười, rồi nhìn sang nàng ta một cách gian xảo.  

             Đan Nhi lè lưỡi đáng yêu, sau đó nàng ta thụt đầu lại rồi nhanh chóng xua xua tay nói: “Thôi được rồi, ngươi đừng có mà cười với ta, nếu không thì ta sẽ xui xẻo lắm. Bây giờ người trong hai môn phái của chúng ta, ai không biết rõ ngươi mà cười với người nào là ngươi sẽ ra tay với người đó chứ, ta không muốn bị ngươi nhìn trúng đâu đó, sợ chết đi được!”  

             Mọi người nghe thấy lời này xong thì đều bật cười thành tiếng, không chỉ có những nữ nhân của Huyền Thiên Tông, đến cả người của Ma Sách Tông cũng bật cười không ngớt, âm thầm gật đầu.  

             Tiểu nha đầu này đã nói trúng tim đen rồi, nàng ta đã chỉ ra tính cách của Trác quản gia. Nhưng mà Trác Uyên thì lại bất lực trợn tròng mắt liếc nhìn nàng ta một cái, trong lòng hắn thầm trách mắng, lão tử làm gì sống giả dối thế cơ chứ!  

             Sau đó, Thủy Nhược Hoa dẫn các cô nương nói lời cáo biệt rồi cũng nhanh chóng đuổi theo hàng người ở phía trước.  

             Nhìn thấy thân hình uyển chuyển của các cô nương đã đi xa, Dương Sát bỗng nhiên lắc lắc đầu, gương mặt lão ta vô cùng vui vẻ, sau đó lão ta gật gật đầu nói: “Đám cô nương này cũng không tồi đó ha, ít nhất còn biết nói lời cảm ơn, ai như đám lão già của Huyền Thiên Tông kia, hứ, họ là cái thá gì chứ?”  

             “Đúng vậy, Huyền Thiên Tông là một lũ đạo đức giả, nhưng đám cô nương đó cũng được!” Khuê Lang thở dài một hơi, gương mặt hắn ta cũng vô cùng ủ rũ, như thể hắn ta có chút thất vọng.  

             Mọi người nghe vậy, cũng gật gật đầu.  

             Trác Uyên lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái, hắn điều chỉnh lại gương mặt, rồi lạnh lùng hét nói: “Được rồi, cả đội ta mau bước nhanh hơn, nhanh chóng tiến vào Song Long Viên. Đợi khi đến được nơi đó, các ngươi sẽ lại có được sự tự do rồi!”  

             “Dạ!”  

             Một tiếng hét lớn vang lên, gương mặt của đám người phấn khởi vô cùng, sau đó bọn họ chắp tay cúi người về phía trước, tiếp đến họ nhanh chóng chạy đến cái sân nhỏ ở trước mặt.  

             Không sai, trải qua ba tháng liên tục chạy, cho dù bây giờ bọn họ đã uống Cương Thi Đan vào, thì họ vẫn có thể chạy như thế.  

             Trác Uyên thấy vậy thì liền hài lòng gật đầu.  

             Như vậy thì xem ra, xương cốt tĩnh mạch, thậm chí là lực cơ bắp của bọn họ đã được cải thiện rất nhiều rồi, một khi mà giải xong độc, thi tu vị sẽ, khà khà khà…  

             Trác Uyên cười thầm trong lòng, hắn đi theo sau bọn họ, thẳng tiến bước về phía trước!  

             Rất nhanh sau đó, đám người đã đến trước cái sân nhỏ đó, nhưng khi nhìn thấy cái sân nhỏ bé đơn sơ đó, trước sân chỉ có một cái cửa hình vuông, lại còn chả có người canh giữ, trông vô cùng thảm hại, thế là trong lòng họ dấy lên sự thắc mắc, họ nhìn nhau một cách khó hiểu.  

             Đây là Song Long Viên đó hả, một cái tứ hợp viện nhỏ bé thế, lại còn chả có một cái phòng lớn cho trưởng lão ở, hay để dạy dỗ đệ tử nữa, vậy mà cũng được gọi là môn phái đứng đầu mười môn phái đó sao?  

             Trò cười gì vậy chứ, hay là chúng ta đã đi nhầm chỗ rồi?  

             Ba người cung phụng hiểu được mối nghi ngờ trong lòng họ, bọn họ nhìn nhau một cái, rồi bật cười thành tiếng, sau đó thì Dương Sát chỉ tay vào phía bên trong, lão ta ho khan một tiếng: “Các ngươi cứ đứng đây nhìn cái gì mà nhìn, bên trong mới thật sự là một thế giới khác đó, cho các ngươi được mở rộng tầm mắt!”  

             Nói rồi, bọn họ liền dẫn đầu đi vào phía bên trong, Trác Uyên liếc nhìn đám đệ tử ở phía sau lưng, hắn nháy mắt một cái rồi cũng đi vào theo.  

             Rất nhanh sau đó, mọi người đi xuyên qua cánh cửa tồi tàn đó, còn chưa đi được mấy bước, bọn họ liền đi tới một đại điện được đóng chặt cửa. Phía bên ngoài điện có hai lão già trung niên đang ngồi xếp bằng, râu họ bạc trắng, họ đang ngồi thiền dưỡng thần.  

             Cảm thấy có người đang đến gần, hai người già đó không hề mở mắt mà chỉ lạnh lùng lên tiếng: “Người đến là ai, mau mau nói tên ra!”  

             “Một trong ba gia tộc hộ quốc của Thiên Vũ, Ma Sách Tông xin đến sớm để tham gia Song Long Hội, mong hai vị trưởng lão cho qua!” Dương Sát thấy vậy liền nhanh chóng đi về phía trước, lão ta kính trọng cúi người xuống.  

             Hai người đó không hề trả lời mà chỉ ngồi im cảm nhận, sau đó họ từ từ gật đầu rồi lên tiếng nói: “Ma Sách Tông đến từ Thiên Vũ có hai người thuộc Hoá Hư Cảnh tầng bốn, có một người thuộc Hóa Hư Cảnh tầng năm, có ba người thuộc Thần Chiếu Cảnh tầng hai, có một người thuộc Thần Chiếu Cảnh tầng ba, có hai người thuộc Thần Chiếu Cảnh tầng năm, có hai người thuộc Thần Chiếu Cảnh tầng tám, có hai người thuộc Thần Chiếu Cảnh tầng chín, tổng cộng có mười ba người đến, mở cửa cho vào!”  

             Trác Uyên cảm thấy bất ngờ, hắn nhìn hai lão già này một hồi lâu, trong lòng hắn âm thầm khen ngợi.  

             Không ngờ rằng hai người này chỉ dựa vào sức mạnh của việc cảm nhận, liền có thể nhìn thấy tu vị của tất cả bọn họ ở đây rồi.  

             Không sai, khoảng thời gian này, Qủy Hổ đã thăng cấp một cấp, toàn bộ ba người Nguyệt Nhi, Khuê Cương và Thiết Ưng đều đã được thăng một cấp, Khuê Lang và Nguyệt Đan cũng đã thăng một cấp, bản thân hắn cũng đã thăng một cấp, thật sự giống như lời báo cáo của hai người bọn họ vậy.  

             Chỉ có điều có thể đoán trúng hắn và Dương Sát thì thôi đi, đến cả tu vị của đám người Khuê Lang đã bị Cương Thi Đan phong ấn mà hai người họ cũng có thể cảm nhận ra được, sức mạnh thần hồn của hai lão già này cũng khá tốt đó chứ.  

             Tiếp theo đó, trong lòng bàn tay bọn họ tỏa ra sức mạnh thần hồn, khi đôi tay đó duỗi ra, hệt như họ đang dời núi lấp biển vậy, họ dồn hết sức lực của mình, những cuộn cơ bắp gầy guộc nổi đầy gân xanh, bọn họ từ tử mở cánh cổng đại điện ra.  

             Trong phút chốc, có một luồng linh khí nồng nặc xông thẳng vào mặt, luồng linh khí đó bỗng nhiên khiến tất cả mọi người cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng, khi nhìn thấy cảnh tường trong đại điện, ai nấy cũng đều kinh ngạc vô cùng.  

             Núi non trùng trùng điệp điệp, chim hót hoa thơm, suối chảy rì rào, cỏ thơm bát ngát.  

             Nơi này chẳng phải là đại điện, rõ ràng nơi đây là nơi khiến người ta sảng khoái vô cùng!  

             Quả nhiên, Song Long Viên thật sự đã ẩn mình trong kết giới!  

             Đồng tử của Trác Uyên khẽ co rút lại, hắn âm thầm gật đầu, sau khi hắn cúi người bái hai vị trưởng lão đó một bái đầy cung kính thì liền dẫn đám đệ tử đi thẳng vào bên trong, ba người cung phụng thì đi theo ở phía sau cùng.  

             Sau khi nhìn thấy tất cả mọi người đã đi vào bên trong, Dương Sát là người cuối cùng, trước khi vào trong, lão ta cũng cúi người bái hai vị trưởng lão đó một bái, rồi cười nịnh hót nói: “Xin hỏi hai vị trưởng lão, không biết bọn ta là người thứ mấy đến đây vậy ạ?”  

             “Các ngươi là người cuối cùng!” Hai người đồng thanh nói: “Ba môn phái còn lại đã đến rồi đó, người của Huyền Thiên Tông mới đến trước các ngươi cách đây không lâu!”  

             “Hơ, bọn họ hả? Nếu như không có bọn ta bảo vệ trên suốt đoạn đường đi, xác của bọn họ cũng không đến đây được đâu!” Dương Sát tức giận bĩu môi, đột nhiên lão ta cảm thấy buồn bực, bọn họ vậy mà lại là người đến sau cùng.  

             Nhưng mà, trong lòng lão ta hiểu rõ, một đám đệ tử toàn là Cương Thi, sao đến đây nhanh chóng được chứ.  

             Dương Sát lại cúi người bái lạy rồi cất bước đi vào trong, nhưng khi lão ta còn chưa kịp cử động thì một vị trưởng lão bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Xin hỏi có phải đệ tử của các ngươi đã uống Cương Thi Đan không?”  

             “Ẩy, sao ngươi lại biết vậy?” Dương Sát giật mình, lão ta liền gật gật đầu, vẻ mặt lão ta vô cùng khó hiểu.  

             Chân mày của vị trưởng lão đó khẽ run lên, hình như gương mặt lão ta có chút thay đổi: “Xem ra lần này Ma Sách Tông đã dốc hết toàn lực, muốn làm chuyện lớn rồi ha. Dùng Cương Thi Đan để huấn luyện đệ tử, tuy rằng có thể có kỳ tích, nhưng mà tiêu tốn rất nhiều, cho dù là Thượng Tam Tông cũng không dám tùy tiện thử cách này đó!”  

             “Ầy, đó là gì chứ, là đan dược cấp bảy thôi mà!” Dương Sát không để tâm bọn họ, lão ta vẫy vẫy tay, lão ta muốn mượn uy thế còn lại của Trác Uyên để ra dáng phú hộ.  

             Nhưng mà khi vị trưởng lão đó nghe thấy vậy liền bật cười lắc lắc đầu nói: “Cấp bảy hả? Xem ra người dùng cách này không phải là các hạ đây rồi. Nếu như ngươi bỏ độc hại người, thì đan dược cấp bảy đủ dùng rồi đó. Nhưng nếu như ngươi muốn nâng cao tu vị của đệ tử, thì ngươi còn phải có thuốc giải. Mà loại thuốc giải đó phải là loại đan dược cấp mười mới phải!”  

             Ợ!  

             Dương Sát bất ngờ vô cùng, lão ta ngây người một hồi, sau đó bất lực mím môi, lão ta cũng không quan tâm nói: “Vậy thì có sao, do bọn ta giàu có thôi!”  

             Nói xong, lão ta liền vác cái bụng bự đi vào bên trong, chỉ còn mỗi hai vị trưởng lão đang ở lại nơi đây.  

             Một lúc lâu sau, gương mặt của một vị trưởng lão mới trở nên kinh ngạc nói: “Xem ra cái Ma Sách Tông này phát tài rồi, đến loại đan dược mà ngay cả Thượng Tam Tông cũng không dám dùng, mà bọn họ có thể sử dụng một cách không để tâm như thế. Không có biết có ai chống lưng ở đằng sau, không lẽ bọn họ lại tìm được một mỏ đan dược rồi sao.”  

             “Khà khà khà.. ngươi đừng có mà ăn nói lung tung, bọn họ có được mỏ đan dược thì còn cần đến chỗ chúng ta làm gì?” Một vị trưởng lão khác bật cười một cái, rồi từ từ mở miệng nói.  

             Hai người nhìn nhau một cái rồi cùng nhau bật cười.  

             Cuối cùng, hai người họ từ từ đứng lên, bắt đầu đi vào trong cánh cửa đó: “Được rồi, người ngựa của chín môn phái đã đến đủ cả rồi, chúng ta cũng nên đi vào trong thôi!”  

             Thế là hai người bọn họ đi vào bên trong, cánh cửa đó cũng từ từ đóng lại.  

eyJpdiI6ImIwQlFMQ0crODJRTEViK2FVaXpxd1E9PSIsInZhbHVlIjoidFZVdVRyS3l0Q2xScmdMTXdZcVRoOW9DYW5nKzVYWEZtdFEzcmZ3M3M5TFc4czlVeG5WVG8zYlU4RlFcL3VSTmxRc010cFlRamIxc3RWT2tNOEEzQ3NzVGRtSVdKOXRja0t4OEZBSEJHS1BRdlpVVTVxWjJzSXQzUWpVaFNZVzd2bzZUSFwvK2dHb1plYmVqT043ZHozQmJuWWZRUUFyN0IxcVBrNW1RaGRpK3BaaGYzanNpbngxbEFIQ0JBbURIR0lJM2R4azJvY1RNUndmd2pMTFwvUG44bkNaQ3pSRm5JRjFNXC9qVXNydmVQRDFZZ2VpbVlvdFhUUkV6eVpMUWx4QktcL2srUDJjaGFhMGVOckJtMVpRdWpJdW1wa0Jjek9VYlRhQTVMdkZUeHNXRFdsMjNMclR4NThqc3VLck9xeGZjMkRjRFwvdTVXNmo3V1BvZGZOOTRlajdYT1k5ZEdYZERJNE40VmRTWVVGSUtSeElwbU1FUTlaMUpTU0hRbTBPOTVlekVcL3J0bnNEbHBYZ25RcGV0cnpBUGdpYW1LbFQzUEdUK2NMcEcyY3VuUEYxZXBvblBOMjlcLzlvSmVTc3BFWFVYMDFWYVhvanp5VWszUVFpQWhzSTVIN1JVcUdWK1VENWZRcmZYSWVZMk9wdElwU0FNemIrYTcyXC8wZjM4VEdjQ0hLOHJHcUJONUdmSU5aTW9lcnFlb3NRPT0iLCJtYWMiOiJiNmFmOGU1MmMzYzM1ODc3MTM2ODQ4OTUxNTdjMTBlZmFhMmE1MDQxY2YyOTRlZDJjODU2ZjlmMWE0ZWNjMmU1In0=
eyJpdiI6InlsZUhSd2l1cmpSTDh6QjdFaUNtUHc9PSIsInZhbHVlIjoieUFPZHJLQXJBd3VyTVpzMjg5elYzd3p1QTROaXc5dWxKNjhMQjJQdXFxcFgxbUNWdnN1bmdXRGw1TmE2QmlLRTR6T2UwUDJRbXhVeEw0Q3ZMeU1wUVpxdkoreHpjK2NrOU16T2JsdVVOR3JabVlcLzNQS3ZnOUlZQVZ1ZHJBZFZ5UVYyQkFGRmJmNllNTGFLRE9PTkZsWFZXOHZLeVBrbzM2YkR5ZTlweEJHa1J1OHMyUjBwWnoxZWc4d1l6MTNjRWwrRE1FTUNyTmVWajFCMUM0NHdORHoycXNWcmI0RTZrS0w5UmFnUVYwaWJxUTY5YmxsanFwMERyXC9pZFcxTWQ1U1BnZ3BcLzJaeEJnU1ZCdmtDd21HZVJRSjYyVUs3Tjk3b1YzM1ZYRU4zdDdIM3BLTmZcL3BCOHFQRUV1aUR2clg0UkduV3V3U080bjhsN0haUk10K0tKdnc0a09nSWVid3M2NFpRRnFySzJDcWFCc2Y5TFFSNXFMZVBuSkRObDY3bWFmV3FQMGpjZHV0T2ttZEg0blRIOTBCS3dzQ21leUVlaWEzNkR0RlhEQ013WXV5OSt4NXdnOGtnSlJOMXRNVHYiLCJtYWMiOiJiOGUxZWNlOGVlMjBiZDAxNzViNTZhNmJlMzA0Y2I0M2FkODI0YmJjN2UzOTA3M2Y2ZjFkZjM2YWFkOTg5Y2RiIn0=

            

Ads
';
Advertisement