Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Một hai một hai..."  

             Khi ánh dương lé loi buổi sớm mai, theo từng tiếng khẩu hiệu trật tự, một đoàn người Ma Sách Tông lại tiếp tục hành trình. Khuê sói chờ cương thi đội, mỗi bước đi dừng lại một lát đấu tranh với cơ thể cứng ngắc của mình, liều mạng cắn răng, không ngừng bước về phía trước.  

             Trác Uyên và ba vị cung phụng Dương Sát thảnh thơi đi đằng trước, đúng thật là thoải mái khó nói nên lời so với những đệ tử mặt mũi kìm nén đến mức đỏ bừng ở đằng sau.  

             Nhưng mà, có hơi khác với bình thường, giờ này khắc này, bọn họ không đi một mình nữa. Ở nơi phía sau cách bọn họ hơn trăm thước, một đoàn người Huyền Thiên Tông bám theo đằng xa.  

             Rõ ràng tất cả bọn họ đều có thể ngự không phi hành, trong nháy mắt đi hơn ngàn mét, đi đường mau lẹ, nhưng lúc này lại đi theo những cương thi này, chỉ có thể chậm rãi bước lên.  

             Vẻ mặt Tuyên Thiếu Vũ lạnh lẽo, đầy vẻ căm giận, giọng oán hận nói: "Ta đường đường là Huyền Thiên Tông, tông môn chính đạo, bây giờ lại đi theo sau mông Ma Sách Tông, không dám vượt lên. Cái này mà để người ngoài thấy thì còn ra thể thống gì nữa?"  

             Vân trưởng lão quay đầu nhìn hắn ta một cái, than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.  

             Ài, từ khi vị thiếu chủ này trải qua việc này, đúng là tính tình thay đổi hẳn, cả người tàn ác lại trở nên tùy hứng như thế. Đã giải thích với hắn ta cả tám nghìn năm rồi, bây giờ chúng ta chỉ có đi theo Ma Sách Tông mới có thể an toàn, nếu không trên đường lại có chuyện gì đó xảy ra.  

             Nhưng hắn ta đều xem tất cả như gió thoảng bên tai, nói cái gì cũng vô dụng.  

             Đến cuối cùng, ba lão già bọn họ dứt khoát không khuyên giải hắn ta nữa, trực tiếp dẫn đội phía sau đuổi theo, dù sao Ma Sách Tông đó cũng không phản đối, mặc cho tiểu tử này càu nhàu đi.  

             Nhưng mà Vân trưởng lão nhìn về phía ánh mắt âm u của Tuyên Thiếu Vũ, vẫn không nén được lo lắng.  

             Vị thiếu chủ này thật sự bị Viêm Ma kia dụ dỗ đến mức ma căn khắc sâu, không biết nên loại trừ như thế nào, sợ rằng sau này sẽ sa vào vực sâu ma đạo không thể tự kiềm chế, chính là chuyện khiến người khác lo lắng nhất...  

             "Tiểu đệ, ngươi cũng đừng bất mãn nhiều như vậy. Hiếm khi được người ta ra tay tương trợ nhiều lần, lần này còn đồng ý bảo vệ chúng ta. Nếu chúng ta cứ mở miệng một tiếng trộm cướp ma đạo nhục mạ người ta, há không phải quá vong ân phụ nghĩa rồi sao? Chuyện này mà truyền đi mới thật sự bôi nhọ uy danh Huyền Thiên Tông chúng ta đấy!" Lúc này, đột nhiên Thủy Nhược Hoa quay đầu nhìn về phía hắn ta, cười nhẹ khuyên giải một phen.  

             Thế nhưng Tuyên Thiếu Vũ lại hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn, hung tợn nhìn chằm chằm bóng lưng Trác Uyên phía trước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cuồng đồ ma đạo, quỷ kế đa đoan, âm hiểm hèn hạ, lần này trợ giúp chúng ta cũng nhất định có mưu đồ khác, cất giấu bí mật không thể cho ai biết. Chúng ta mà đi cùng bọn họ, không khác gì bảo hổ lột da, đây mới thực sự là nguy hiểm đấy!"  

             "Công tử, ngươi đúng là chuyện bé xé ra to, chỗ chúng ta cũng không có bảo bối gì, người ta mưu đồ gì chứ?" Đan Nhi không khỏi khẽ cười một tiếng, hai mắt đảo quanh, lộ ra khuôn mặt hoạt bát, bỗng dưng nhìn về phía Sở Khuynh Thành, trêu đùa: "Nếu là thật sự có ý đồ gì thì đó chỉ có thể là Khuynh Thành tỷ!"  

             Vừa dứt lời, cả đám nữ tử đều cười rộ lên, ánh mắt nhìn về phía Sở Khuynh Thành đầy vẻ mập mờ.  

             Gương mặt Sở Khuynh Thành đỏ lên, hung dữ trừng các nàng một cái, nhưng nhanh chóng bất đắc dĩ lắc đầu, nói với vẻ thất vọng và mất mát: "Nếu như hắn thật sự có ý đồ với ta, đó mới là cái ta luôn mong ước, đáng tiếc..."  

             "Sao vậy, không phải hắn đối xử với ngươi rất tốt sao? Nguy nan trước mắt, xả thân cứu giúp, phần tình nghĩa này cũng không giống là giả!" Lông mày Thủy Nhược Hoa nhướn lên, kỳ lạ nhìn về phía nàng, trong mắt ánh lên vẻ không hiểu.  

             Sở Khuynh Thành cười khổ lắc đầu, từ chối cho ý kiến: "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Hắn là dòng nước chảy vô tình, tuôn trào không ngừng, đã định sẽ chẳng ngừng. Ta chỉ mong có thể xuất hiện vào một khắc trong cuộc đời hắn, vậy đã đủ hài lòng rồi..."  

             Đám nữ tử không khỏi khẽ giật mình, liếc nhìn nhau, đều có hơi không hiểu.  

             Không phải hai người này ở với nhau rất hợp sao, tại sao khuynh thành tỷ nhắc đến người đó lại thương cảm đến thế?  

             Tuyên Thiếu Vũ đứng bên cạnh thấy vậy, sắc mặt lại càng âm trầm hơn rất nhiều, hai tay nắm chặt. Lại nhìn về phía Trác Uyên đằng trước, trong mắt đã không ngăn được hàn ý lạnh lẽo.  

             "Các tỷ muội, chúng ta tác hợp giúp Khuynh Thành tỷ một chút đi, sao hả?" Đan Nhi đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên cao giọng đề nghị.  

             Chúng nữ tử sáng mắt, cùng nói được, Thủy Nhược Hoa lại khẽ giật mình, nhìn về phía Sở Khuynh Thành và Trác Uyên, không khỏi chần chờ một lát.  

             Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng quát bỗng dưng vang lên: "Làm loạn, mấy đứa thiếu nữ các ngươi tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, bình thường chỉ tùy tiện đùa một chút thì không sao, nhưng chớ có làm ra chuyện gì hoang đường, gây ra sai lầm lớn. Chẳng lẽ các ngươi quên số phận của sư tỷ các ngươi rồi sao? Vết xe đổ rõ mồn một trước mắt!"  

             Chúng nữ tử giật mình, cẩn thận từng li từng tí quay lại, thấy Vân trưởng lão đang nhìn các nàng với vẻ mặt âm trầm.  

             Lập tức, chúng nữ tử thè lưỡi, không dám lên tiếng nữa.  

             Sau đó, Vân trưởng lão lại nhìn về phía Sở Khuynh Thành, cảnh cáo nghiêm túc: "Khuynh Thành, đăng đồ tử kia nhiều lần ra tay với ngươi, tất muốn làm loạn, ngươi nên cẩn thận ghi nhớ, đề phòng chớ có rơi vào vực sâu ma đạo, không thể tự kiềm chế!"  

             Hắn mà thật sự là đăng đồ tử, vậy thì lại tốt biết bao!  

             Sở Khuynh Thành bật cười một tiếng, vẫn gật đầu, thản nhiên nói: "Được rồi, ta đã hiểu rõ!"  

             Bên phía khác, đám Trác Uyên đi đằng trước, thỉnh thoảng Dương Sát quay đầu nhìn mấy người kia Huyền Thiên Tông đằng sau, khinh thường nhếch miệng, hừ nhẹ lên tiếng: "Tông môn chính đạo gì chứ, một đám theo đuôi, chuyện mình gây ra còn con mẹ nó đi theo mông chúng ta, để chúng ta bảo vệ đám đó, cuối cùng còn mắng chúng ta trộm cướp ma đạo, cái quái gì thế!"  

             Đám người nghe vậy, cũng tỏ vẻ oán giận, mạnh mẽ gật đầu.  

             "Trác Uyên, với tính tình của ngươi, ngươi cứ để bọn họ đi theo như thế à?" Lông mày Dương Sát nhướn lên, vẻ mặt tức giận nói.  

             Trác Uyên thờ ơ nhún vai, từ chối cho ý kiến nói: "Đường lớn của trời, người ta thích đi theo thì đi, dù sao cũng không ý kiến chuyện của chúng ta!"  

             "Một đám theo đuôi, nhìn thấy đã phiền!"  

             Dương Sát hừ nhẹ một tiếng, trầm ngâm một hồi, lại nhìn về phía Trác Uyên trêu chọc: "Tiểu tử, ngươi muốn bảo vệ đám nữ tử kia an toàn chứ gì. Hê hê hê... Nhưng mà tông môn có quy định, không thể tùy ý động tình, lần này ngươi lại không xong nữa rồi."  

             Nói đoạn, Dương Sát đến trước mặt Trác Uyên, hèn mọn xoa xoa đôi bàn tay, rất rõ ràng, lại muốn phí bịt miệng. Hai người còn lại cũng nhìn hắn với vẻ mặt cười tà.  

             "Làm gì đấy?" Trác Uyên giả vờ ngây ngốc.  

             Dương Sát khẽ cười một tiếng, nhếch miệng cười gian, nói: "Huynh đệ, đừng giả bộ, hứng thú thôi mà, chúng ta tuyệt đối không nói linh tinh. Chỉ cần ngươi cho chúng ta một ngàn tám trăm miếng đá thánh, chúng ta trực tiếp móc tròng mắt ra, xem như cái gì cũng không nhìn thấy!"  

             "Đá thánh, lại còn một ngàn tám trăm miếng? Sao ngươi không đi cướp sạch song long viện luôn đi, không có!"  

             "Ha ha, huynh đệ, đây là ngươi không đúng rồi. Chúng ta đều thấy hết của cải của ngươi rồi, lấy tiền của người thì làm việc cho người, cũng là trách nhiệm của đàm làm ca ca..." Lông mày Dương Sát nheo lại, thấy Trác Uyên không chịu đi vào khuôn khổ, lúc này vừa đấm vừa xoa, bắt đầu thuyết phục.  

             Thế nhưng Trác Uyên lại bật cười một tiếng, bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Đại ca, đá thánh ấy à, được cho là tài nguyên khan hiếm nhất trên đại lục, ngươi cho rằng là cái quái gì. Cứ xem như ta giàu, có thể có được bao nhiêu chứ? Lúc đầu ta có một chút, vẫn nghĩ để đến song long hội dùng để cứu mạng, thật không ngờ đến đây đã dùng hết rồi. Bây giờ chỉ còn lại hai miếng, các ngươi muốn thì tùy tiện chia đi!"  

             Nói rồi, Trác Uyên lấy ra hai miếng đá óng ánh sáng long lanh, ném cho bọn họ, vẻ mặt oan ức.  

             Cứ như gặp phải cường đạo, bị đánh cướp vậy.  

             Đám Dương Sát trợn tròn mắt nhìn nhau, đều đầy vẻ nghi ngờ. Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự chỉ có hai khối sao?  

             Trong lòng bọn họ không tin, cũng không cam tâm, nhưng nghĩ lại cũng đúng. Đá thánh này không giống với tài nguyên linh dược khác, đây chính là lũng đoạn tài nguyên.  

             Cho dù tiểu tử này không biết lấy được một ít từ nơi nào, thì cũng lấy được bao nhiêu chứ?  

             Kết quả là ba người đều oán thán một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy mình mừng hụt một trận.  

             Trác Uyên lại cảm thấy cười thầm, từ chối cho ý kiến.  

             Trác Uyên hắn là ai chứ, há có thể tùy ý để những người này doạ dẫm? Nếu như có có lần thứ nhất, cũng sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, vậy hắn không chịu được, hắn cũng có phải tiêu tiền như nước đâu chứ?  

             Cho nên, cho dù hắn có đá thánh, hắn cũng không lấy ra, tuyệt đối không làm con dê béo mặc người khác chém giết!  

             Nếu lúc này ba người Dương Sát biết suy nghĩ trong lòng Trác Uyên, có kẽ sẽ lớn tiếng mắng ra miệng. Đại ca, ngươi mà là dê béo? Ngươi còn gian hơn cả hồ ly, ngươi không làm thịt người khác đã tốt lắm rồi, ai có thể làm thịt được ngươi chứ?  

             Cuối cùng hai tông môn hai suy nghĩ khác biệt, một trước một sau đi trên con đường rộng lớn này, chầm chậm tiến lên.  

             Thế nhưng không ai trong bọn họ phát hiện ra, ngay trên một ngọn núi cao cách bọn họ không xa có một đôi mắt âm độc đang quan sát tất cả, trong mắt toàn vẻ phẫn nộ.  

             Khắp người đầu bị máu nhuộm đỏ, nửa người đều bị hành nát tươm, da tróc thịt bong, không còn hình dáng, giống như thi quỷ từ Địa Phủ chạy đến.  

             Người này chính là Viêm Ma, không thể nghi ngờ.  

             Đúng như dự đoán của Vân trưởng lão kia, người ma đạo có thù tất báo, quả nhiên đến cả dưỡng thương hắn ta còn không dưỡng cho tốt đã không đợi được mà đi đến, muốn báo mối thù bị ngược ngày hôm đó.  

             Trước tiên hắn ta để Ma Sách Tông sang bên, dù sao nơi đó có hung thú bảo vệ, cho nên mục đích lần này của hắn ta chính là tìm Huyền Thiên Tông khai đao trước. Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ Huyền Thiên Tông này, bọn họ chính là kẻ cầm đầu!  

             Thế nhưng khi hắn ta đến xem xét lộ trình bọn họ đi, lại có xúc động muốn khóc trong chớp mắt.  

             Mẹ nó, Huyền Thiên Tông này đúng là hèn con mẹ nó nhát, thế mà lại theo đuôi Ma Sách Tông, thế này thì hắn ta ra tay kiểu gì chứ?  

             Vừa thấy người đứng đầu hàng Ma Sách Tông là bóng dáng nhàn nhã đi bộ của Trác Uyên, hai mắt Viêm Ma đã không ngăn được mà rụt lại, hai tay nắm chặt, lộ ra vẻ kiêng dè.  

             "Ha ha ha... Đường đường là đệ tử thượng tam tông mà lại bị một đệ tử hạ tam tông đánh thành đầu heo, chuyện này mà truyền đi thì thật sự thành chuyện cười đứng nhất Tây Châu, ha ha ha..." Bỗng nhiên, một tiếng cười già nua vang lên.  

             Cơ thể Viêm Ma giật một cái, vội vàng quay người, quát to: "Ai?"  

             "Không cần phải lo lắng, chỉ là một tên nát rượu thôi!" Một bóng dáng màu xám khoan thai chậm rãi thoáng hiện, lộ ra một lão già nát rượu, chính là tên nát rượu mà Trác Uyên gặp ngày hôm đó tại nhà trọ.  

             Đồng tử Viêm Ma co rụt lại, cảm thấy run lên, trán đã rịn ra mồ hôi: "Là... Là ngươi?"  

             Lão đầu quái dị này, hắn ta không thể quen thuộc hơn được. Ngày hôm đó lúc hắn ta bắt người toàn bộ thị trấn đi, chỉ có người này không bị trận pháp của hắn ta khống chế, hắn ta muốn tìm ngọn nguồn, nhất thời bị lão ta tỏa ra khí thế cường đại, bỗng dưng rung chuyển hơn ngàn mét xung quanh.  

             Khi đó, hắn ta đã biết, chắc chắn người này là cao thủ tuyệt đỉnh thâm bất khả lộ, không phải là một cấp bậc như hắn ta có thể ngưỡng vọng được.  

eyJpdiI6IlhyZGtXMDFYNEM4SWFwYmRETkhpYkE9PSIsInZhbHVlIjoiaGZzS0thKzFSb1ZiakhKU3N0eERScEs1eFNpeFNIYlBLanpHenp1QnZPbDVRZGZVdVNNTmppcWZTcG9cL0RGbXZQQTdwN09KYXExUEp6cEt3OWp0N25JbGM4YlRvcjhvNUhSOHk2SWh4OU9ITXR1TmdqVCtZMFE0UHBzWkpHNjV0TWh1TitxMWFyZksyK3VGV3NLVnJ1V1l5NXJQYkNiTkVkNVpqK1dxZU5sUEJPdWh5V3lkWDlva3A3bzJ5WWpSTlB6akFwZEdQVEV5eU1lVWoybytKUmZNTnJlclN5VWhubVA1STA1d1NzcjY1YlhmOFZSYnBudTFMcUxramJLTUpwc3M3amNobkVCXC9nendZM2MwMDRrNkV0RjlGV3E0N1Q4VkNJZ0FZQm1Cb3ZDOFA2R0FNaHlubTE2MGVwNHJFUmlYa09cL0xLXC9BeHA5TzBZVGowTWpvdFJkZEZsVjNZWkZyRFo4YTlzOFhHTmowSHNXWUZWNCtiZ3VQQmtkclAyVWx1cnVkVkplcm5BVTEyd1Zvd0xLNGxkSVZPMldTWnFNbEVUUmlMcUdUejBFMmRWQ1ZoTDlQUjRpd0JUR0JHMGJEUHJPcEJqSm8xMkN2S1NuN1JQSGxDM3FmWlhkd21ESXdQNDh4a1NCMlNlanJsUktyckh4OUJtOTNaMFwvVXdDcGYzTlRpTmpoTmZpVU1pWG1oRmVqakdqZU0xMlZlWTlxVjRHckhweHBwQUc5NGplMzZuRk15ZTZrWWRaUFwvVm0wVmVjNW5meURsVHR6emhzdXRYZzUyekRjVVwvN2Y2WWk1bXFKSDE5c01CRzA9IiwibWFjIjoiZmI3YzE4Yzc2OTQyMWZlMjA3ZTBkZjFjNmRiODY3NjdkZjJjM2Q0MThiZWM4NGQzZmZiYTNhOWY5NzAyYTg2MyJ9
eyJpdiI6ImJUWUltbzZcL3Rwbnp4cXEwRjRrOXNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlVaV3A5emhSVTNhYW1LamRGc1FBQ2IwSFUzZUtpK3ZEcHdvK1pFZVY1SU1Nd0ZVcUowUUUrRGREbjE0WjkzV0VZTU1Ra04zT29qVlJNK2srSDdMN0V5Y0pJK3lGeUU5ZGVkTGNyTEFYK0I3bVBxUUhsMjlxZkFjcVdqZGZsUzRoWUd3WnJMc3hBVTNUZ0hGODhFNWNCSDMxNzJoYmVMRjZ6SGJkMkJKU0FwOUFSTVwvSHpwOEZBcWpOYWRDNGlvQ2lQbDFramNWQURnejJ3NG5MUElHTXlQUCtQNkhBRDdIUjl2c1VFbXQ3S0s2VUdyeXpxeklaV1dwNndMZVNpVWxtSDlmajJCQ3pSRENyUGpqaFJWaHIrQWY4ZXdpem9odW51dVpxY1VhYVB0cDZEcnFKQkd1TCt3YnlnTlgwZXlxXC9BaWFEUHlRaUtsVHhtVjR4dFpLVHlGcHUxQ0sxS2RsbmFYekdlSWRQVWlxM2srRXhLVE1cL3ZseHJQb3RrVlRtZThPWm4wUUNJa1RqZSt4SXZrVGFnZFp0UE1iQlhFR0xnakFJYUxCNDlUeHI2VldUOVNkWVwvMGM2cVVpV1wvUGtYRmMzNWNoV1pSVVA0SkI1dXdcL3MzbVYxMmhjWHhqY1Z3aVUzVUI3dUttbEJ2VGlqTVdYWUNXMVpSQVprTnA1ODdZTlwvcldXVCtEelBcL1lLMGl3TWVhNGF0bDlOempkNFpMXC9OdFBGSGR3anNubThpZThmR0gzcGdQY3VXVUpCXC9rQzc4cjFYSWZuUnZVTFNnU1lJZUFKV09SK3ZmRmx3bTV0UUxjYU53VUdxbjd2d0dvNElmNlwvT2RcL0xHY29zUHRiNjJYajVrWEtpd1FnUEgySit0VitVQkRIbklWdnFtVFhlTE9RQk9wYmZqZ3FzcktYNHc1YVRSTlZ3TmFmMG50TXhseFBEMENkU3IwS1RXc05POGpEdVRqUlM1bXJUb3Izekh6QytKTlhUa3pyTDBFSzkxazFtOG4rYzZURklXVVgxQUdESThLY2FBNlFETlpOaHNMbTk1eGhDRXBIbmZtS1VxVGpETklBWHU2UjJwWlRTZ0xnK2pJOHJVUXdDV0V3WkgyZkJ5eU1xRk5vMTNjYnRVMlZYbytnPT0iLCJtYWMiOiI0OTQ2NzE2YjMzZTA5YTkzNzkxNmI5MWQ0ZGVkZDM5ZDdiM2E1MzVkNjAyOGY1OGMxN2IwNjFkY2NhNDhlZWJmIn0=

             Chỉ là không ngờ được rằng, lão già này không hề đi, mà còn quay lại...

Ads
';
Advertisement