Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Cô đến một mình, còn muốn ở lại?” Diệp Sanh Ca nhíu mày, nhìn bộ dạng thần trí không rõ ràng của cô ta liền tiến lên kéo cô ta dậy: “Thôi vậy, tôi đưa cô về nhà.”
Dù sao cô ta cũng là em họ của cô, Diệp Sanh Ca không thể để cô ta ở lại đây một mình được.
Ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
“Không cần lo cho tôi!” Diệp Tư Ngôn đẩy cô ra, tiếp tục mò mẫm trên đất, một lúc sau, cô ta mừng rỡ kêu lên: “Tìm thấy rồi!”
Nói xong, cô ta bò dậy, chạy biến đi.
Diệp Sanh Ca tức giận lườm nguýt.
Cô ta không biết tốt xấu, cô cần gì phải lo cho cô ta chứ.
Cô đang định rời đi bỗng nhận ra tay mình trống trơn… Đúng rồi, chìa khóa của cô vốn dĩ đang đeo trên tay mà.
Diệp Sanh Ca cúi đầu tìm kiếm, rất nhanh đã phát hiện ra một chiếc chìa khóa sáng bóng, cô vội vàng nhặt lên lại phát hiện số phòng đã biến thành 203.
Cô sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn về hướng Diệp Tư Ngôn rời đi nhưng đã không thấy bóng dáng cô ta.
Thôi vậy, dù sao phòng nào cũng như nhau.

Tối nay Diệp Tư Ngôn uống rất nhiều rượu, một mặt là vì cô ta rất vui, mặt khác cũng là để lấy dũng khí.
Cô Tạ đã nói, nếu muốn thuận lợi trở thành thiếu phu nhân nhà họ Kỷ, tối nay cô ta nhất định phải ngủ với anh Kỷ.
Nghĩ đến gương mặt tuấn tú của anh Kỷ, cô ta cảm thấy mặt càng nóng hơn.
Cô ta nắm chặt chiếc chìa khóa cô Tạ đưa rồi đi về phía căn phòng, hình như còn va phải người khác làm rơi cả chìa khóa, may mà cô ta đã nhanh chóng tìm lại được.
Nóng quá, càng lúc càng nóng.
Diệp Tư Ngôn nhìn chìa khóa trên tay, miệng lẩm bẩm số phòng, một lúc sau mới tìm được, lại mất thêm một lúc lâu mới tra được chìa khóa vào ổ, vặn một cái, cửa phòng liền mở ra.
Căn phòng tối om, cô ta liếm môi, đang định bật đèn, bỗng một cánh tay rắn chắc nóng bỏng ôm lấy cô ta.
“Đến rồi sao?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, hơi thở gấp gáp.
Diệp Tư Ngôn run lên, sau đó nhận ra, là anh Kỷ!
Cô ta lập tức từ bỏ chống cự, mặt đỏ bừng để mặc anh ôm mình vào lòng…

Cùng lúc đó, Diệp Sanh Ca cũng tìm được phòng 203, cô tra chìa khóa vào ổ, vặn mở cửa nhưng ngay sau đó liền sững sờ.
Đèn trong phòng vậy mà lại đang bật? Không khoa học chút nào!
Chẳng lẽ cô còn có thêm bạn cùng phòng sao?
Đang lúc cô ngẩn người, cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông mặc áo choàng tắm bước ra.
Diệp Sanh Ca lập tức chết lặng!
Kỷ Thời Đình?
Có lẽ vì vừa tắm xong, trên người anh vẫn còn vương lại vài phần hơi nước, đôi mắt phượng hẹp dài cũng vì hơi nước mà càng thêm đen láy, nhìn thấy cô, đôi môi mỏng màu đỏ nhạt của người đàn ông khẽ nhếch lên.
“Nhìn thấy tin nhắn của tôi rồi?” Anh thản nhiên lên tiếng.
Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hoàn hồn.
Gương mặt cô không tự chủ được mà đỏ bừng: “Anh… sao anh lại ở đây?”
Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại, từng bước tiến về phía cô, mang theo áp lực bức người.
“Không phải cô xem tin nhắn của tôi rồi mới đến sao?”
Diệp Sanh Ca ngẩn người, vội vàng lấy điện thoại ra, trong hộp thư quả nhiên có một tin nhắn từ Kỷ Thời Đình: Đến phòng 203.
Cô khó khăn nuốt nước miếng: “Tôi… tôi trên đường va phải Diệp Tư Ngôn, chúng tôi bị cầm nhầm chìa khóa của nhau.”
Diệp Tư Ngôn?
Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Là cô gái ăn mặc lòe loẹt kia?”
“Vâng…” Diệp Sanh Ca có chút hoang mang: “Cô ta… sao cô ta lại ở cùng phòng với anh…”
Nếu không phải cô tình cờ va phải Diệp Tư Ngôn và làm rơi chìa khóa thì người xuất hiện ở đây lúc này chính là Diệp Tư Ngôn.

Ads
';
Advertisement