Trong mắt Kỷ Thời Đình thoáng qua một tia ý cườinhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào: “Nhưng kết quả lại là tôi và cô cùng dùng chung một phòng.”
Nếu như một lúc nữa Diệp Sanh Ca không xuất hiện, anh vẫn có thể tóm được cô. Nhưng không thể không thừa nhận anh rất thích sự trùng hợp này.
Còn về việc Diệp Tư Ngôn lại cầm chìa khóa phòng 203… Xem ra lại là kiệt tác của Tạ Tư Ỷ.
Kỷ Thời Đình cười lạnh trong lòng.
“Cùng dùng chung?” Diệp Sanh Ca tròn mắt nói: “anh Kỷ, đây là nhà anh mà? Tại sao anh không về phòng mình ngủ?”
“Phòng của tôi bị người ta chiếm rồi.” Kỷ Thời Đình lạnh nhạt liếc nhìn cô: “Nếu không, cô nghĩ tôi muốn ngủ chung phòng với cô sao?”
Ngủ chung phòng cái gì chứ… Diệp Sanh Ca cảm thấy tai mình bắt đầu nóng lên.
Đối với cô mà nói, đây rõ ràng là cơ hội tốt, nhưng không biết tại sao bây giờ đối mặt với người đàn ông này, cô lại không thể ngông cuồng như lúc đầu.
Ngay cả lời muốn ngủ với anh, cô cũng không dám thốt ra nữa.
Diệp Sanh Ca cười gượng hai tiếng: “Chờ chúng ta chốt hợp đồng xong, tôi sẽ đổi phòng khác…”
“Phòng khách sạn tối nay đã kín chỗ rồi.” Giọng điệu Kỷ Thời Đình mang theo chút chế giễu: “Hay là, cô định lát nữa bắt xe về?”
Diệp Sanh Ca sững sờ.
Lúc đến cô đã biết nơi này hẻo lánh thế nào, giờ này, lấy đâu ra taxi chứ!
Chẳng lẽ… thật sự phải ở chung với người đàn ông này một đêm, trong tình huống cả hai đều vô cùng tỉnh táo?
Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của cô, Kỷ Thời Đình không nhịn được cười khẩy: “Yên tâm, chỉ cần cô an phận một chút, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
Mặt Diệp Sanh Ca đỏ bừng, lắp bắp nói: “Tôi… tôi sẽ không quấn lấy anh đâu, anh yên tâm!”
Sắc mặt Kỷ Thời Đình càng thêm lạnh lùng.
“Hợp đồng soạn thảo xong chưa? Qua đây.” Nói xong, anh xoay người đi đến bàn làm việc, mở laptop ra.
Diệp Sanh Ca vội vàng đi theo, ngồi xuống bên cạnh anh: “Vừa rồi tôi đã soạn thảo một số điều khoản chi tiết, anh xem qua…”
Nói xong, cô mở ghi chú trên điện thoại ra.
Kỷ Thời Đình cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, sau đó nhướng mày nhìn cô: “Đây chính là điều khoản chi tiết của cô?”
“Tôi không ngờ tối nay có thể ký hợp đồng…” Diệp Sanh Ca ngượng ngùng nói.
“Tôi không thích kiểu câu ‘không ngờ tới’ này.” Kỷ Thời Đình vừa gõ bàn phím vừa lạnh nhạt nói: “Là người đưa ra quyết định, cô phải suy nghĩ trước mọi tình huống, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.”
“Anh nói đúng.” Diệp Sanh Ca không khỏi dùng kính ngữ: “Là tôi sơ suất.”
Kỷ Thời Đình tranh thủ liếc nhìn cô, thấy cô trầm ngâm suy nghĩ, không khỏi cong môi.
“Sau này chú ý là được.” Kỷ Thời Đình nói xong câu đó liền tập trung gõ bàn phím.
Nói là tập trung, nhưng cũng không hẳn, anh dường như không dồn hết tâm trí vào đó. Có lẽ vì mặc áo choàng tắm, tối nay người đàn ông này dường như trút bỏ hết vẻ xa cách và lạnh lùng, mái tóc ngắn chưa khô hẳn hơi rối, khiến anh thêm phần lười biếng.
Chưa kể đến lúc này đôi mắt đen láy của người đàn ông đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, lại toát lên vẻ ung dung tự tại.
Diệp Sanh Ca không nhịn được nuốt nước miếng. Không biết tại sao, cô cảm thấy Kỷ Thời Đình lúc này thật sự rất quyến rũ.
Ngón tay cô cũng bắt đầu ngứa ngáy…
Muốn chạm vào tóc anh… Không đúng, là muốn giúp anh lau khô tóc.
Nhận ra mình lại có suy nghĩ táo bạo như vậy, cô vội vàng cúi đầu, hai tay nhanh chóng giấu ra sau lưng như thể sợ mình không kiềm chế được bản thân.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất