Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Kiều Nghiễn Trạch phải nhảy hết năm điệu nhảy mới thoát ra được.
Anh ấy tức giận trở về phòng khách ở khu nhà chính, đẩy cửa ra, lại thấy Kỷ Thời Đình và Ngu Thư Hàng đang thoải mái ngồi trên ghế sofa, mỗi người cầm một ly rượu, đang nói chuyện về dự án ở thành phố Tây.
Kiều Nghiễn Trạch cười lạnh: “Hai người rảnh thật đấy.”
“Chưa đến một tiếng đã quay lại rồi?” Ngu Thư Hàng kinh ngạc: “Xem ra tối nay bạn gái cũ của câju đến không nhiều lắm, nếu không làm sao cậu có thể dễ dàng thoát thân như vậy.”
Kiều Nghiễn Trạch cười lạnh: “Mấy người phụ nữ ở dưới lầu, tôi xưa nay lười nhác dây dưa.”
Anh ta luôn chỉ hẹn hò với minh tinh và người mẫu trẻ, lý do rất đơn giản, dễ dàng qua lại. Còn những tiểu thư danh giá dưới lầu này ít nhiều gì cũng có chút lai lịch, rất phiền phức.
“Hiểu rồi.” Kỷ Thời Đình khẽ cười: “Dù sao cũng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”
Người khiến Kiều Nghiễn Trạch năm xưa say đắm không quên, Lê Dĩ Niệm, từng là tiểu thư được săn đón nhất thành phố Dương.
“…” Bị đâm trúng tim đen, Kiều Nghiễn Trạch trừng mắt nhìn Kỷ Thời Đình một cái.
Anh ấy đi đến bên bàn, nhìn thấy hai cái đĩa, một cái là do cô gái kia mang đến lúc nãy, cái còn lại chỉ còn một ly rượu, hai ly kia… đang ở trong tay hai người kia.
“Ai lại mang rượu đến nữa vậy?”
“Chú Tần.” Ngu Thư Hành lắc lắc ly rượu của mình: “Yên tâm uống đi.”
Kiều Nghiễn Trạch lúc này mới bưng ly rượu cuối cùng trên đĩa lên, uống cạn một hơi.
Đúng lúc này, cửa phòng sách lại bị gõ.
Kỷ Thời Đình đứng dậy: “Để tôi.”
Anh đi tới mở cửa, không ngoài dự đoán nhìn thấy Tạ Tư Ỷ đang đứng bên ngoài.
“Có chuyện gì sao?” Kỷ Thời Đình lạnh nhạt hỏi.
“Chị đến đưa chìa khóa phòng cho Kiều thiếu gia và Ngu thiếu gia.” Tạ Tư Ỷ mỉm cười đưa hai chiếc chìa khóa, đồng thời, ánh mắt cô ta nhanh chóng liếc nhìn bên trong phòng sách, nhìn thấy chiếc đĩa trống trên bàn, cô ta lặng lẽ mím môi: “Đã khuya rồi, nếu hai người không ngại, có thể ở lại phòng khách một đêm.”
Kỷ Thời Đình nhận lấy hai chiếc chìa khóa từ tay cô ta, khó có khi nở nụ cười: “Cô có lòng rồi, cảm ơn.”
“Đã là chuyện ông nội nhờ vả, chị đương nhiên sẽ cố gắng làm tốt.” Tạ Tư Ỷ cười ngọt ngào: “Không làm phiền mọi người nữa.”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Kỷ Thời Đình đóng cửa lại, quay người lại: “Hai người tối nay có muốn ở lại không?”
“Đương nhiên rồi, muộn như vậy rồi, tôi lười lái xe về lắm.” Kiều Nghiễn Trạch liếc nhìn Ngu Thư Hành: “Còn cậu?”
“Tôi cũng không về nữa.” Ngu Thư Hàng xoa xoa mi tâm: “Đưa chìa khóa đây.”
Kỷ Thời Đình chơi đùa với chiếc chìa khóa trong tay, vẻ mặt có chút thích thú.
“Có ai muốn ở phòng tôi không?” Anh đột nhiên hỏi.

Gần nửa đêm, khách khứa bắt đầu lần lượt rời đi, những vị khách say xỉn đều được người phục vụ đưa đến phòng nghỉ. Chẳng mấy chốc, khu vườn rộng lớn đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại những đĩa trái cây và ly rượu lộn xộn.
Diệp Sanh Ca trốn trong góc rất lâu, còn dùng điện thoại ghi lại những suy nghĩ của mình, mãi đến khi cô hoàn thành, ngẩng đầu lên đã chẳng còn mấy ai.
Cô vỗ vỗ đầu, vội vàng đứng dậy đi về phía khu nhà khách. Kết quả vừa rẽ vào một góc đã va vào một người phụ nữ, cả hai cùng ngã xuống đất.
“A!” Đối phương đau đớn kêu lên.
Diệp Sanh Ca nhịn đau bò dậy, nhìn kỹ đối phương liền cảm thấy sửng sốt: “Diệp Tư Ngôn?”
Không phải Diệp Tư Ngôn thì là ai? Cô ta trang điểm đậm, gương mặt đỏ bừng, không biết có phải say rượu hay không.
Kết quả Diệp Tư Ngôn không để ý đến cô, vội ngồi xổm trên mặt đất mò mẫm: “Chìa khóa, chìa khóa của tôi đâu…”

Ads
';
Advertisement