Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca vất vả lắm mới tránh được sự vây quanh của các vị tiểu thư danh giá liền thở phào nhẹ nhõm.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, mọi người uống rượu, bàn chuyện làm ăn, làm quen, không biết có phải vì Kỷ Thời Đình và Kiều Nghiễn Trạch lần lượt xuất hiện hay không mà bầu không khí càng thêm phần mờ ám khiến cho gương mặt Diệp Sanh Ca vẫn còn nóng ran.
Cô vỗ vỗ mặt mình, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.
Lát nữa còn phải bàn công việc với Kỷ Thời Đình, cô tuyệt đối không thể mắc sai lầm. Nghĩ đến đây, cô vội vàng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Đúng lúc này, một bóng hình yêu kiều đi đến bên cạnh cô.
Diệp Sanh Ca cho rằng đối phương đến để hỏi thăm về Kỷ Thời Đình, đang định chuồn đi thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô gái kia: “Cô Diệp.”
Ơ? Vậy mà lại quen biết cô…
Diệp Sanh Ca dừng bước, nghi hoặc nhìn cô gái: “Cô là…”
“Tôi là… chị gái trên danh nghĩa của Thời Đình.” Tạ Tư Ỷ mỉm cười dịu dàng, đưa cho cô một chiếc chìa khóa: “Đây là chìa khóa phòng khách sạn, nếu tối nay không tiện về nhà, cô có thể ở lại phòng khách.”
Đúng rồi, Kỷ Thời Đình cũng bảo cô lấy một chiếc chìa khóa phòng khách sạn.
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn cô.” Diệp Sanh Ca nhận lấy chìa khóa, mỉm cười cảm ơn: “Tôi cũng đang cần.”
“Không làm phiền nữa.” Tạ Tư Ỷ khẽ cười, xoay người rời đi.
Diệp Sanh Ca cầm chìa khóa lên xem, ừm… phòng 207 khu khách sạn.
“Không ngờ em cũng ở đây.”
Giọng nói của người đàn ông đột ngột vang lên khiến Diệp Sanh Ca giật mình, cô ngẩng đầu, cau mày nói: “Mộ Ngạn Hoài.”
“Sanh Ca, xem ra sau khi chia tay anh, em sống rất tốt.” Mộ Ngạn Hoài nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô, cười nhạt, nhưng ánh mắt lại có chút u ám.
“Nhờ phúc của anh đấy.” Diệp Sanh Ca cười rạng rỡ: “Đúng rồi, đừng quên hai mươi triệu tệ tiền chuyển nhượng cổ phần, nếu anh không sớm chuyển tiền cho tôi, thỏa thuận của chúng ta sẽ không có hiệu lực.”
“Vậy thì càng tốt.” Mộ Ngạn Hoài tiến thêm một bước, ánh mắt mang theo ý chiếm hữu mãnh liệt: “Thực ra, anh không muốn chia tay em.”
Diệp Sanh Ca nổi giận: “Anh có ý gì?”
Tên này chẳng lẽ còn muốn nuốt lời?
“Em cho rằng chỉ cần nhảy một điệu với Kỷ Thời Đình là có thể nhận được sự che chở của anh ta sao?” Mộ Ngạn Hoài ghen tuông đến mức mất khôn, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô: “Sanh Ca, em là của anh.”
Diệp Sanh Ca hất tay anh ta ra, theo bản năng lùi về sau một bước.
Cô càng ngày càng không thể chịu đựng được sự động chạm của người đàn ông này.
“Đừng quên, anh đã bị tôi đá rồi.” Diệp Sanh Ca cố ý nói lời cay nghiệt: “Là tôi không cần anh! Mộ Ngạn Hoài, anh còn muốn giữ lại chút thể diện nữa không vậy?”
Quả nhiên, sắc mặt Mộ Ngạn Hoài lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Diệp Sanh Ca cười lạnh một tiếng, nhanh chóng xoay người rời đi, như thể mỗi giây mỗi phút ở bên anh ta đều khiến cô khó chịu.
Mộ Ngạn Hoài nhìn bóng lưng cô với vẻ mặt u ám, một lúc sau, anh ta đột nhiên cười.
Anh ta giơ tay phải lên, đưa chiếc chìa khóa trên ngón trỏ lên môi hôn.
Số phòng được treo trên móc chìa khóa cũng là 207.

Ads
';
Advertisement