“Ôi chao, em đã trưởng thành rồi, không cần phải xin phép ý kiến của bố mẹ!” Diệp Tư Ngôn bĩu môi: “Em đã ký hợp đồng rồi còn quan tâm đến họ làm gì? Vấn đề là khi nào em mới được đóng phim?”
“Em còn không chịu đi đào tạo, sao chị có thể giới thiệu em đi thử vai được?” Vấn đề đi thử vai, ngay cả Diệp Sanh Ca cũng bó tay.
Diệp Tư Ngôn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không vui: “Còn không phải tại Mộ Hiểu Nhã sao! Lúc em đang đào tạo ở công ty thì gặp cô ta, kết quả là vừa nhìn thấy em, cô ta đã bắt đầu cười nhạo, còn nói chị bị mù rồi, vậy mà muốn lăng xê em. Tức chết em, em đã cãi nhau một trận với cô ta! Mấy người mới vào cùng đợt với em vì muốn lấy lòng cô ta nên bắt đầu cô lập em, em đành phải về nhà.”
Diệp Sanh Ca nhướng mày.
“Chị, em biết Mộ Hiểu Nhã có thể nổi tiếng là nhờ chị! Chị yên tâm, chỉ cần chị lăng xê em thật tốt, em nhất định sẽ dẫm đạp Mộ Hiểu Nhã dưới chân!” Diệp Tư Ngôn hung hăng nói, tuổi còn nhỏ mà trong mắt đã lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Có lẽ cô ta đã quên, cách đây không lâu, chính cô ta còn cùng Mộ Hiểu Nhã hãm hại cô.
Diệp Sanh Ca cong môi: “Được, đợi chú thím về, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng về vấn đề phát triển của em. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến tương lai của em, nhất định phải có được sự ủng hộ của họ.”
Diệp Tư Ngôn miễn cưỡng đáp: “Vâng ạ.”
…
Diệp Sanh Ca ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, trong đầu sắp xếp lại từng việc cần làm tiếp theo.
Không lâu sau, Lý Văn Cầm và Diệp Văn Hoa lần lượt trở về.
“Ồ, Sanh Ca đến rồi à?” Lý Văn Cầm nhìn thấy cô, hai mắt sáng lên: “Vừa rồi thím còn đang bàn bạc với bên trung tâm, họ nói Tư Ngôn đi du học, mỗi năm ít nhất cũng phải tốn năm mươi vạn. Cháu là chị gái cũng nên có chút gì chứ nhỉ?”
Diệp Sanh Ca mỉm cười không để ý đến bà ta, quay đầu nhìn Diệp Văn Hoa: “Chú cũng về rồi ạ, vừa hay, chú và thím xem cái này đi.”
Nói xong, cô đặt bản hợp đồng lên bàn trà.
“Cái gì vậy?” Diệp Văn Hoa khó hiểu ngồi xuống bên cạnh Lý Văn Cầm, hai vợ chồng nhìn nhau, sau đó mở hợp đồng ra xem.
Không lâu sau, Diệp Văn Hoa là người đầu tiên bùng nổ: “Sao trên này lại có chữ ký của Tư Ngôn?”
“Là con bé tự ký mà.” Diệp Sanh Ca mỉm cười nói.
Diệp Văn Hoa xanh mặt, quay về phía cầu thang hét lớn: “Diệp Tư Ngôn, con lăn xuống đây cho mẹ!”
Diệp Tư Ngôn lề mề một lúc lâu mới xuống lầu, bất mãn nói: “Bố, mẹ, con không muốn đi du học đâu. Chị đã đồng ý sẽ lăng xê con rồi, hai người cứ để con vào giới giải trí đi, con nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền!”
“Kiếm cái rắm ấy!” Diệp Văn Hoa tức giận, chỉ vào chữ ký trên hợp đồng: “Đây là do con tự ký sao?”
Diệp Tư Ngôn liếc nhìn, xác nhận là bản hợp đồng mà cô ta đã ký trước đó liền gật đầu: “Đúng vậy, sao ạ?”
“Cái con bé ngốc này!” Lý Văn Cầm cũng tức giận, nhìn cô ta với vẻ mặt rèn sắt không thành thép.
Diệp Tư Ngôn có chút ngơ ngác không hiểu tại sao bố mẹ lại nổi giận như vậy.
Hai vợ chồng mắng Diệp Tư Ngôn xong liền đồng loạt chĩa mũi dùi về phía Diệp Sanh Ca: “Đây là do cô dụ dỗ Tư Ngôn ký, không có hiệu lực! Bây giờ phải hủy hợp đồng ngay!”
“Tư Ngôn còn nhỏ, chúng tôi là bố mẹ còn chưa biết gì, sao có thể có hiệu lực được!”
Diệp Sanh Ca mỉm cười nói: “Diệp Tư Ngôn đã trưởng thành rồi, chữ ký của nó có hiệu lực pháp luật. Nếu hai người không thực hiện hợp đồng, vậy thì chúng ta ra tòa án giải quyết. Dù sao hai mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng, tôi cũng không thiệt thòi chút nào.”
Nghe đến con số hai mươi triệu, Lý Văn Cầm hai mắt trợn trắng, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất