Diệp Tư Ngôn cuống lên: “Bố, mẹ, con không muốn hủy hợp đồng! Hai người không thể nghe con một lần sao?”
“Câm miệng!” Diệp Văn Hoa tức giận đến mức hai mắt đỏ òm: “Con bé ngốc này, con có xem kỹ những điều khoản trên đó không? Con đã ký với Tinh Tập ba mươi năm, ba mươi năm đấy! Hơn nữa trên đó còn quy định, nếu như con không nhận được vai diễn thì phải tham gia khóa đào tạo của Tinh Tập mà phí đào tạo còn phải tự mình chi trả!”
“Nhưng mà mỗi năm đều có ba bộ phim, con không sợ không có phim để đóng!” Diệp Tư Ngôn hùng hồn nói.
Diệp Văn Hoa chỉ thiếu nước ném thẳng bản hợp đồng vào mặt cô ta: “Là giới thiệu! Con có biết giới thiệu là gì không? Có nghĩa là, nếu như người ta không cần con, thì con sẽ phải ngồi chơi xơi nước! Con… con thật sự muốn chọc tức chết bố mẹ mà!”
Điều này có nghĩa là, nếu như không có phim để đóng, Diệp Tư Ngôn sẽ phải tham gia đào tạo ba mươi năm, hơn nữa còn phải tự mình trả phí đào tạo.
Nếu thật sự thực hiện theo bản hợp đồng này, cả đời này của cô ta coi như xong đời!
Diệp Tư Ngôn sững người, vội vàng cầm lấy bản hợp đồng xem xét kỹ lưỡng, sau đó sắc mặt bỗng trắng bệch.
Hôm đó lúc Diệp Sanh Ca đưa hợp đồng, cô ta vì quá kích động nên không xem kỹ nội dung, bây giờ mới biết được thì ra bản hợp đồng này chính là một bản hợp đồng bất bình đẳng.
Cô ta trừng mắt nhìn Diệp Sanh Ca: “Chị gài bẫy em!”
“Chú thím đừng vội, hủy hợp đồng cũng không phải là không được.” Diệp Sanh Ca thản nhiên cười: “Chỉ cần bàn bạc một khoản phí hủy hợp đồng thích hợp, tôi cũng sẽ không làm khó Tư Ngôn.”
Diệp Văn Hoa ngồi phịch xuống ghế sofa, lạnh lùng nhìn cô, giống như thể mới quen biết cô ngày hôm nay: “Cô muốn bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, chỉ một ngàn vạn mà thôi.” Diệp Sanh Ca mỉm cười nói: “Nếu phải ra tòa án là hai ngàn vạn. Tôi nghĩ số tiền này vẫn rất đáng giá chứ? Hơn nữa tôi cũng không đòi hỏi nhiều, chú cũng biết lúc trước tài sản mà bố mẹ tôi để lại cũng chỉ có bấy nhiêu.”
“Một ngàn vạn? Cô nằm mơ đi!” Lý Văn Cầm hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
“Chú thím, hai người suy nghĩ cho kỹ đi. Bản hợp đồng này hai người cứ giữ lấy, dù sao cũng là hai bản giống nhau, tôi còn một bản.” Diệp Sanh Ca đứng dậy: “Cho tôi câu trả lời sớm nhé, nếu không thì chúng ta gặp nhau tại tòa án.”
Nói xong, Diệp Sanh Ca sải bước rời khỏi nhà họ Diệp, để lại ba người nhà họ Diệp với sắc mặt trắng bệch.
…
Nhà họ Mộ.
Mộ Ngạn Hoài lần thứ n gọi điện thoại cho Diệp Sanh Ca thất bại, trong cơn tức giận, anh ta ném phăng chiếc điện thoại xuống đất.
Mộ Hiểu Nhã chưa từng thấy Mộ Ngạn Hoài mất bình tĩnh như vậy, cô ta nổi cơn ghen: “Ngạn Hoài, cô ta muốn chia tay thì chia tay thôi, dù sao anh cũng sẽ không ở bên cô ta!”
“Đúng vậy!” Trình Phương phụ họa: “Ngạn Hoài, loại phụ nữ thấp hèn như vậy, cho dù có ở lại, nhà họ Mộ chúng ta cũng nhất quyết không chấp nhận!”
Trình Phương đến giờ vẫn chưa biết con gái ruột của mình và con riêng lại cấu kết với nhau.
Mộ Ngạn Hoài cáu kỉnh quát lớn: “Im lặng hết đi!”
Anh ta ôm đầu, giống như con thú bị nhốt đi đi lại lại trong phòng khách, hai mắt đỏ ngầu.
Đúng vậy, anh ta chưa từng thích người phụ nữ Diệp Sanh Ca này. Đối với cô, anh ta chỉ có lừa dối và lợi dụng, mặc dù anh ta đã đính hôn với cô, nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ sống cùng người phụ nữ này.
Anh ta thậm chí còn chưa từng chạm vào cô, bởi vì vết bớt trên mặt cô khiến anh ta không muốn nhìn thêm. Hơn nữa cô lúc nào cũng mặc những bộ quần áo rộng thùng thình, chẳng có chút nữ tính nào.
Thế nhưng, khi người phụ nữ này chủ động đề nghị chia tay, trong đầu anh ta lại hiện lên hình ảnh cô cười nói vui vẻ, mỗi một khung hình như đang nhạo báng anh ta.
Anh ta luôn tin chắc rằng cô không thể rời xa anh ta, thế nhưng bây giờ, cô không chỉ chủ động đề nghị chia tay mà… còn có khả năng đã tìm được chỗ dựa vững chắc hơn.
Nghĩ đến đây, Mộ Ngạn Hoài tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Anh ta không cho phép.
Anh ta tuyệt đối không cho phép!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất