Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Cô nhớ ra rồi, trước đó cô và Kỷ Thời Đình đã đạt được ý định hợp tác. Cô còn dứt khoát nói lời chia tay với Mộ Ngạn Hoài. Trong lúc hưng phấn, cô đã uống không ít rượu.
Xem ra, cô không chỉ say rượu mà còn ngủ được một giấc ngon lành.
Hơn nữa, nếu cô nhớ không lầm, hình như sau khi cô ngủ còn mơ thấy người đàn ông này hôn cô.
Diệp Sanh Ca xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, lặng lẽ vén chăn lên rồi ngồi dậy.
“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói trầm thấp của Kỷ Thời Đình vang lên, anh ngước mắt nhìn cô.
“Xin lỗi, Anh Kỷ.” Diệp Sanh Ca vô cùng lúng túng: “Tôi vô ý uống say…”
“Đã tỉnh rồi thì đi thôi.” Kỷ Thời Đình gập tập tài liệu trên tay lại: “Tôi bảo người đưa cô về.”
Diệp Sanh Ca ngẩn người. Chẳng lẽ, anh vì muốn cô ngủ ngon nên cố ý ở bên cạnh trông chừng cô sao?
“Sao vậy?” Kỷ Thời Đình thấy cô ngẩn người, khẽ nhướng mày.
Diệp Sanh Ca rất cảm động: ” Anh Kỷ, anh đúng là người tốt.”
Người tốt? Câu này hình như cô đã nói với anh rất nhiều lần rồi.
Kỷ Thời Đình cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt anh vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra.
“Ừ, dù sao sau này chúng ta cũng là đối tác.” Anh khẽ cười rồi đẩy cửa ra hiệu cho cô đi ra ngoài trước.

Kỷ Thời Đình phái tài xế khác đưa cô về.
Diệp Sanh Ca ngồi trên xe, lúc này mới nhận ra môi mình hơi đau.
Cô đưa tay sờ thử, hơi sưng.
Cô bỗng nhớ đến giấc mơ lúc trước, vẻ mặt có chút mơ hồ.
Đó thật sự là mơ sao?
Nhưng… nếu không phải mơ, chẳng lẽ là Kỷ Thời Đình thừa lúc cô ngủ mà lén hôn cô?
Không, không, tuyệt đối không thể nào! Sao Kỷ Thời Đình có thể làm chuyện như vậy được?
Diệp Sanh Ca lập tức phủ nhận suy đoán này, nhưng vì suy đoán này, cô vẫn không nhịn được đỏ mặt, ngay cả tai cũng nóng lên.
Cô tức giận vỗ mạnh vào mặt mình.
Để chuyển hướng sự chú ý, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mở máy. Vô số tin nhắn chưa đọc hiện lên, phần lớn là của Mộ Ngạn Hoài, xen lẫn trong đó là vài tin nhắn của Diệp Tư Ngôn.
Cô bỏ qua tin nhắn của Mộ Ngạn Hoài, còn kéo số của anh ta vào danh sách đen, sau đó mở tin nhắn của Diệp Tư Ngôn.
Cô ta đang giục cô cho cô ta cơ hội đóng phim.
Kỷ Thời Đình đã nói cô đầu tư bao nhiêu, T.S sẽ góp vốn bấy nhiêu. Vì vậy, để quy mô của studio lớn mạnh, cô cần càng nhiều tiền mặt càng tốt.
Cổ phần của Tinh Tập không dễ chuyển nhượng nhưng thông qua Diệp Tư Ngôn thì có thể nhanh chóng lấy được tiền.
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca cười khẽ, bảo tài xế đưa cô về biệt thự Minh Uyển. Cô lấy bản hợp đồng có hiệu lực pháp luật do Diệp Tư Ngôn ký tên, sau đó trực tiếp bắt xe đến nhà họ Diệp.
Từ sau khi Diệp Tư Ngôn ký hợp đồng, Diệp Sanh Ca đã ném cô ta vào bộ phận đào tạo người mới của Tinh Tập, nhưng có lẽ là do giáo viên huấn luyện quá nghiêm khắc, Diệp Tư Ngôn ở đó được vài ngày thì không chịu ở nữa, xin giáo viên dạy hình thể đến nhà dạy kèm.
Lúc Diệp Sanh Ca đến nhà họ Diệp thì Diệp Tư Ngôn đang khổ sở ép chân. Diệp Sanh Ca nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô ta cũng có chút không nỡ.
“Chị Sanh Ca, chị đến rồi!” Diệp Tư Ngôn nhìn thấy cô, lập tức phấn khích chạy đến: “Sao rồi, em có thể đi thử vai chưa?”
“Bố mẹ em đâu?” Diệp Sanh Ca mỉm cười hỏi.
“Bố đi làm rồi, mẹ đi trung tâm tư vấn du học.” Diệp Tư Ngôn tràn đầy bất mãn: “Bà ấy vẫn nhất quyết muốn đưa em ra nước ngoài.”
Diệp Sanh Ca kinh ngạc: “Em vẫn chưa nói chuyện này với chú thím sao?”
“… Em sẽ tìm cơ hội nói với họ!” Diệp Tư Ngôn bực bội nói: “Chỉ cần em có phim để đóng, họ sẽ không còn cách nào nữa.”
“Chuyện này…” Diệp Sanh Ca nhíu mày, ra vẻ khó xử.
—— Chương hai, những bạn nào chưa bình chọn thì nhớ tiện tay bình chọn nhé ~

Ads
';
Advertisement