Nhân viên thu ngân nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, bỗng nhiên kinh hỉ kêu lên: “Là anh! Tôi nhớ anh!”
Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Đúng vậy, mấy tháng trước tôi có mua đồ ở đây, cô nhớ thật tốt.”
Hôm đó, anh và Sanh Ca có mua bao cao su ở đây, xem ra lúc đó chính là cô nhân viên thu ngân này.
“Không phải tôi nhớ tốt, mà là anh và vợ anh thật sự rất nổi bật… Đúng rồi, anh có biết không? Vợ anh trông rất giống minh tinh đang nổi tiếng Diệp Sanh Ca đấy!” Nhân viên thu ngân đỏ mặt.
“Đúng vậy, ai cũng nói như vậy.” Người đàn ông nói, lại kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, “Vừa rồi có một cô gái mua đồ ở đây, cô còn nhớ cô ấy đã mua gì không?”
“À… cô gái cột tóc đuôi ngựa sao?” Nhân viên thu ngân hỏi.
Bây giờ đã khá muộn, người mua đồ ở đây cũng chỉ có lác đác vài người, cho nên cô tình cờ nhớ được.
“Đúng vậy.” Kỷ Thời Đình nhếch môi.
Nụ cười của người đàn ông khiến cô nhân viên thu ngân không thể nào chống đỡ nổi, đỏ mặt dời mắt: “Cái đó, hệ thống có ghi lại, để tôi xem… A, thấy rồi, cô ấy mua… ừ, băng vệ sinh…”
Kỷ Thời Đình khẽ nhíu mày.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Anh khẽ gật đầu, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Nhân viên thu ngân đỏ mặt, “Chúc anh và vợ anh mãi hạnh phúc.”
Kỷ Thời Đình mỉm cười chân thành: “Chúng tôi sẽ như vậy cảm ơn.”
Trở lại xe, Kỷ Thời Đình lại châm một điếu thuốc.
Anh cũng không biết bản thân đang mong đợi điều gì, chỉ là, nghe được câu trả lời của nhân viên thu ngân, trong lòng anh lại dâng lên một chút thất vọng không thể kìm nén.
Lúc này vạn vật yên tĩnh, bầu trời đầy sao, Kỷ Thời Đình hạ cửa kính xe, mặc cho gió đêm thổi vào, xua tan đi chút nhiệt kỳ lạ trong lòng.
Đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc, làn khói trắng bay lên, anh bỗng nhớ tới lời dặn dò của Diệp Sanh Ca lúc nãy.
Cô ấy bảo anh đừng hút thuốc.
Đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cô ấy đột nhiên bài xích mùi thuốc lá như vậy?
Kỷ Thời Đình nhíu mày, cuối cùng vẫn nhịn không được, dụi tắt điếu thuốc, ném ra ngoài cửa sổ, sau đó khởi động xe.
…
Chung cư Minh.
Diệp Sanh Ca đang gọi điện thoại cho Tống Như Hứa.
“Em mang thai rồi…” Rõ ràng Tống Như Hứa cũng bị tin tức này làm cho chấn động.
“Đúng vậy, hoàn toàn là ngoài ý muốn.” Diệp Sanh Ca cắn môi, cười khổ, “Em không biết cha đứa bé là ai… Cho nên, chị nhất định đừng nói cho Kỷ Thời Đình biết.”
Tin tức này còn chấn động hơn cả việc Diệp Sanh Ca mang thai, Tống Như Hứa ngây người hồi lâu không nói gì.
“… Em bình tĩnh trước.” Một lúc sau cô ấy mới lên tiếng, “Chị sẽ nhanh chóng về Dương Thành, trước đó em đi bệnh viện kiểm tra lại, biết đâu là nhầm lẫn thì sao.”
“Nếu không phải nhầm lẫn thì sao.” Diệp Sanh Ca đưa tay day trán, “Em phải làm sao bây giờ?”
“Chị sẽ nói chuyện này cho cô ấy, xem phản ứng của cô ấy thế nào. Biết đâu cô ấy sẽ không bài xích sự tồn tại của đứa bé.” Tống Như Hứa nói, “Có thể đây cũng là một cơ hội, cậu đừng lo.”
“Em…” Diệp Sanh Ca yếu ớt không nói nên lời.
Tống Như Hứa nghe ra được điều gì đó từ giọng nói của cô: “Em vẫn chưa nghĩ kỹ có nên giữ đứa bé này lại hay không?”
“… Phải.” Diệp Sanh Ca nghẹn ngào, “Em còn không biết cha đứa bé là ai…”
Nếu cô sinh ra một đứa bé không có quan hệ huyết thống với Kỷ Thời Đình, e là cô và Kỷ Thời Đình sẽ càng không có khả năng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất