“Nếu em quyết định bỏ đứa bé này, chị cũng sẽ ủng hộ em.” Tống Như Hứa ôn hòa nói, “Không cần tự trách, em cũng đã nói rồi, đứa bé này là ngoài ý muốn. Hơn nữa tình hình hiện tại của em, thật sự không thích hợp để sinh con.”
“Tống Như Hứa, cảm ơn chị.” Diệp Sanh Ca cười chua chát, “Em không phải tự trách, em … là không nỡ.”
Thật kỳ lạ, rõ ràng cô còn không biết cha đứa bé là ai, nhưng chỉ cần nghĩ đến có một sinh mệnh nhỏ bé đang lớn lên trong bụng, cô liền không kìm được muốn khóc. Sau cơn kinh ngạc và hoảng sợ ban đầu, cô đã không tự chủ được tưởng tượng đến hình dáng của đứa bé.
Cô đã khao khát có người thân từ rất lâu rồi.
Nếu cha của đứa bé là Kỷ Thời Đình thì tốt biết mấy.
Nhưng nếu không phải… làm sao cô có thể sinh con của một người đàn ông xa lạ?
“Em bình tĩnh trước. Vừa rồi em nói, đứa bé nhiều nhất cũng chỉ mới một tháng, em vẫn còn thời gian để quyết định.” Tống Như Hứa an ủi, “Chờ chị về Dương Thành rồi tính, em đừng sợ.”
“Được. Cảm ơn chị, Tống Như Hứa.” Kết thúc cuộc gọi, Diệp Sanh Ca ngã người xuống ghế sofa.
Lâm Nhiễm cũng vừa cúp máy với Thượng Thiên Ý.
“Chị Sanh Ca, anh Thiên Ý nói, nếu chị quyết định giữ đứa bé, kế hoạch tiếp theo phải điều chỉnh.” Lâm Nhiễm nói, “Anh ấy còn nói, nếu đứa bé là của anh Kỷ thì thôi, nếu không phải, anh ấy hy vọng chị bỏ đứa bé, dù sao chị mới debut, bây giờ sinh con sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của chị.”
Diệp Sanh Ca ngẩn người gật đầu: “Chị sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Lâm Nhiễm đưa cốc nước ấm cho cô, đúng lúc này, cửa dường như có động tĩnh.
Lâm Nhiễm theo bản năng quay đầu lại, sau đó ngay lập tức kinh ngạc nhảy dựng lên khỏi ghế sofa.
“Anh… Anh… Anh Kỷ?”
Người đàn ông nắm chìa khóa trong tay, thần sắc ung dung bước vào…
Diệp Sanh Ca lúc này phản ứng chậm nửa nhịp, ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn tú trầm mặc của người đàn ông, cảm giác như cổ họng bị một bàn tay to lớn bóp nghẹn.
“Sao vậy, sắc mặt khó coi thế?” Người đàn ông trầm giọng lên tiếng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm không chớp.
Gương mặt người phụ nữ tái nhợt, thần sắc hoảng hốt, giống như vừa mới bị đả kích nặng nề.
Diện mạo này của cô càng khiến Kỷ Thời Đình thêm nghi ngờ.
“À… Không có gì.” Lâm Nhiễm gượng cười, “Chị Sanh Ca hôm nay hơi mệt…”
“Thật sao?” Người đàn ông thản nhiên nói, bước đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Sanh Ca, sau đó đưa tay ôm cô vào lòng, “Rốt cuộc là sao vậy?”
Dường như đến lúc này Diệp Sanh Ca mới hoàn hồn.
“Anh… Sao anh lại có chìa khóa nhà em?” Cô vùng vẫy một chút, giọng nói khàn đặc.
“Đó không phải trọng điểm.” Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông, trong lòng Diệp Sanh Ca bỗng dâng lên một nỗi tủi thân vô hạn.
Cô rất muốn hỏi anh, người đàn ông đêm hôm đó rốt cuộc có phải anh hay không.
Nhưng nếu câu trả lời của anh là phủ nhận thì sao? Cô không dám chắc mình có thể chịu đựng nổi kết quả đó.
Bây giờ cô còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng nói cho cùng, là bởi vì trong tiềm thức cô cảm thấy đứa bé rất có thể là của anh. Nhưng cô không dám đánh cược, cũng không thể đánh cược.
“Không nói?” Kỷ Thời Đình nhìn Lâm Nhiễm, “Cô nói đi. Đừng dùng mấy lời như mệt mỏi để qua loa với tôi.”
Dưới ánh mắt đầy áp lực của người đàn ông, Lâm Nhiễm muốn khóc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất