Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Về đến nhà, Lâm Nhiễm cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng: “Chị Sanh Ca, chị mau vào nhà vệ sinh đi! Hướng dẫn sử dụng đều ở trên đó cả!”
Nói rồi, Lâm Nhiễm đưa que thử thai cho cô.
Diệp Sanh Ca nhận lấy, tay run rẩy.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Cách sử dụng que thử thai rất đơn giản, Diệp Sanh Ca làm theo hướng dẫn, nhưng lại không dám nhìn kết quả.
Cô nhắm chặt mắt, mất hơn nửa phút sau mới run rẩy mở ra.
Hai vạch hiện rõ trước mắt khiến cô choáng váng.
Cô không cam lòng, nhắm mắt rồi lại mở ra vài lần, kết quả vẫn không thay đổi, cô lại nhìn hướng dẫn sử dụng một lần nữa – không sai, hai vạch chính là mang thai.
Mang thai…
Diệp Sanh Ca mặt mày trắng bệch, ngã ngồi xuống bồn cầu, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Vậy là, đêm hôm đó quả thật có một người đàn ông vào phòng cô, những cảm giác sau khi tỉnh lại của cô, đều không phải là ảo giác.
Nhưng… rốt cuộc là ai?
Tuy mơ hồ cảm thấy người đàn ông đó là Kỷ Thời Đình, nhưng rất có thể đó chỉ là ảo giác sau khi say rượu, cô quá nhớ anh, cho nên đã xem người khác thành anh.
Cô không nhịn được muốn gọi điện thoại cho Kỷ Thời Đình, hỏi rõ ràng người đàn ông đêm đó có phải là anh hay không. Nhưng… nếu là anh thì thôi, nếu không phải là anh, Kỷ Thời Đình sẽ biết cô và người đàn ông khác đã xảy ra quan hệ, người đàn ông này nhất định sẽ phát điên, cô cũng không thể gánh chịu hậu quả này.
Diệp Sanh Ca mặt mày trắng bệch, cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Rốt cuộc là ai? Là Mike, hay là một người đàn ông nào đó thầm thương trộm nhớ cô?
Thật nực cười, cô mang thai rồi, nhưng lại không biết cha đứa bé là ai.
Có lẽ là cô ở trong nhà vệ sinh quá lâu, Lâm Nhiễm cuối cùng cũng không nhịn được đẩy cửa bước vào.
“Chị Sanh Ca, thế nào rồi?”
Diệp Sanh Ca không nói gì, cô thất thần đưa que thử thai cho Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm nhận lấy nhìn một cái, đột nhiên hét lên: “Trời ơi! Chị Sanh Ca! Chị thật sự mang thai rồi!! Mau nói cho ngài Kỷ đi!”
“Không…” Diệp Sanh Ca ôm mặt, gần như không còn sức lực để nói, “Chị không biết đứa bé này là của ai, là đêm chị uống say hôm đó, chị… cái gì cũng không nhớ rõ.”
Lâm Nhiễm kinh ngạc: “Ý của chị là, đứa bé này có thể không phải là của ngài Kỷ…”
Diệp Sanh Ca run rẩy, cuối cùng cũng gật đầu: “Đúng vậy. Cho nên… nhất định không thể để anh ấy biết chuyện này.”
“Em hiểu, em hiểu…” Lâm Nhiễm cũng có chút luống cuống, “Vậy bây giờ phải làm sao? Chị Sanh Ca, đứa bé này… chị có muốn giữ hay không?”
Diệp Sanh Ca chấn động.
Cô theo bản năng đặt tay lên bụng. Nơi này vậy mà đã bắt đầu thai nghén một sinh linh nhỏ, cô hoàn toàn không có cảm giác chân thật.
Có nên giữ hay không?
Cô còn không biết cha đứa bé là ai, nếu là con của Kỷ Thời Đình thì thôi, nếu không phải… cô làm sao có thể tùy tiện sinh đứa bé này ra?
Hơn nữa, hiện tại cô vẫn là một bệnh nhân, nếu nhân cách thứ hai biết được cơ thể này đang mang thai, liệu cô ta có chấp nhận hay không? Liệu cô ta có thể làm hại đến đứa bé hay không?
Quá nhiều điều chưa biết, khiến Diệp Sanh Ca rối như tơ vò.

Cùng lúc đó, Kỷ Thời Đình cũng bước vào cửa hàng tiện lợi kia.
Lúc này, cửa hàng tiện lợi rất yên tĩnh, chỉ có một nhân viên thu ngân đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Người đàn ông gõ gõ quầy thu ngân: “Xin chào, xin hỏi cô còn nhớ cô gái vừa nãy mua gì ở đây không?”

Ads
';
Advertisement