Cả đêm Diệp Sanh Ca không chợp mắt.
Cô cứ thế nhìn ánh sáng từ từ len lỏi qua khung cửa sổ, trong đầu hiện lên hỗn độn đủ loại hình ảnh, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc Kỷ Thời Đình dù ngực bị dao đâm, nhưng vẫn dịu dàng mỉm cười, đôi mắt đen ấy chất chứa sự trấn an ôn nhu, chứa đựng tình cảm sâu đậm khiến cô tan nát cõi lòng, nhưng tuyệt nhiên không hề có sự sợ hãi hay hối tiếc.
Cô nghĩ, quyết định của mình là đúng đắn.
Hơn nữa, cô đã từng có được tình yêu không chút toan tính của người đàn ông này, cô không còn gì phải tiếc nuối nữa.
Nhưng tại sao, trái tim vẫn đau đớn đến vậy?
Khi tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, Diệp Sanh Ca biết mình nên thức dậy rồi.
Dù cả đêm không ngủ, nhưng cô cũng không hề thấy buồn ngủ, dựa vào tuổi trẻ, dù thức trắng đêm, trên mặt cũng không lưu lại chút dấu vết nào, không ảnh hưởng đến việc quay phim hôm nay.
Sau khi cô rửa mặt xong, nhận được điện thoại của Lâm Nhiễm và Thượng Thiên Ý, hai người họ đã đến.
Cả hai đều mang vẻ mặt tám chuyện.
“Tối qua có phải rất kịch liệt không?” Thượng Thiên Ý liếc nhìn giường, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra ga giường vẫn sạch sẽ gọn gàng.
“Đúng vậy đúng vậy, sao Anh Kỷ không ở lại cùng chị ăn sáng?” Lâm Nhiễm long lanh đôi mắt.
“Tối qua anh ấy không ở đây.” Diệp Sanh Ca khàn giọng nói, dừng một chút, cô bình tĩnh bổ sung, “Bọn chị đã hoàn toàn kết thúc rồi.”
Hai người như bị sét đánh ngang tai.
Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Sanh Ca, cuối cùng họ cũng không hỏi thêm gì.
“Chúng ta đi ăn sáng thôi, chị Sanh Ca .” Giọng Lâm Nhiễm lộ ra vẻ buồn bã.
“Được.” Diệp Sanh Ca mỉm cười.
Giờ này nhân viên đoàn phim đều đã có mặt, cho nên nhà ăn tự chọn ở tầng dưới rất náo nhiệt, Diệp Sanh Ca vừa đi vừa mỉm cười chào hỏi mọi người.
Sau đó, cô nhìn thấy Lăng Vũ Đồng và Tiểu Tranh.
Cô khựng lại, theo bản năng tìm kiếm xung quanh, nhưng lại không thấy bóng dáng Kỷ Thời Đình, cô không biết nên vui mừng hay nên mất mát, cả người có chút ngây dại.
Ngược lại Lăng Vũ Đồng nhìn thấy cô, sau khi dỗ dành Tiểu Tranh xong, Lăng Vũ Đồng đứng dậy đi về phía cô.
“Cô ổn chứ?” Lăng Vũ Đồng nhìn sắc mặt cô, giọng điệu có chút lo lắng, “Thời Đình sáng sớm nay đã về Dương Thành rồi, hai người làm sao vậy?”
Diệp Sanh Ca không khỏi lảo đảo: “Anh ấy về rồi sao?”
“Ừ.” Lăng Vũ Đồng gật đầu, “Sáng nay tỉnh dậy tôi mới thấy tin nhắn anh ấy để lại. Chúng tôi không có ở chung.”
Diệp Sanh Ca ngơ ngác nhìn cô ấy một cái, dường như vẫn chưa hoàn hồn từ sự thật Kỷ Thời Đình đã rời đi.
Thấy vậy, Lăng Vũ Đồng thở dài: “Cô đợi tôi một lát.”
Mười phút sau, Diệp Sanh Ca và Lăng Vũ Đồng ngồi xuống một bàn trống trong góc.
Cách đó không xa, Lâm Nhiễm và Thượng Thiên Ý đang chơi đùa cùng Tiểu Tranh, nhưng sự chú ý của họ vẫn đặt trên người Diệp Sanh Ca.
“Có phải cô nghĩ tôi sẽ kết hôn với Thời Đình không?” Lăng Vũ Đồng cười cười, “Cho nên hôm qua, khi cô nhìn thấy tôi và Tiểu Tranh xuất hiện cùng nhau, mới khiếp sợ đến mức đó?”
“Sau đó anh ấy đã phủ nhận.” Diệp Sanh Ca khàn giọng nói.
“Anh ấy sẽ không kết hôn với tôi, cũng sẽ không kết hôn với bất kỳ người phụ nữ nào khác.” Giọng Lăng Vũ Đồng có chút hoảng hốt, “Cô biết đấy, lúc trước có tin đồn anh ấy bị mất trí nhớ, tôi cũng từng có ý nghĩ viển vông, nhưng rất nhanh sau đó tôi biết tôi và anh ấy không còn bất kỳ khả năng nào nữa. Trong mắt anh ấy hẳn chỉ nên có một mình cô thôi. Tôi quen biết Thời Đình nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh ấy đặt nhiều tâm sức và sự chú ý lên người phụ nữ nào như vậy.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất