Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca siết chặt tay đang vịn trên vai người đàn ông.
Cô vẫn im lặng, chỉ cắn chặt môi, ngẩn ngơ lắng nghe.
“Vừa rồi em nói, đây không phải lỗi của ai, mà là do chúng ta có duyên không phận.” Ngón tay anh lướt nhẹ trên môi cô, “Trước đây anh chưa từng tin vào những lời như vậy, anh cứ nghĩ đó chỉ là lời bao biện của kẻ bất lực, nhưng hiện tại, anh buộc phải thừa nhận, anh không có năng lực như mình tưởng.”
Giọng nói bình tĩnh của người đàn ông mang theo chút gì đó trống rỗng và lạc lõng, Diệp Sanh Ca bỗng hiểu ra điều gì đó, trái tim bỗng đập liên hồi.
“Tối nay là anh nóng vội.” Giọng anh trở nên khàn đặc, “Hay nói đúng hơn, việc anh đồng ý cùng Lăng Vũ Đồng đến phim trường thăm ban, chính là một sai lầm.”
Diệp Sanh Ca bất chợt nắm chặt tay anh, môi run rẩy: “Kỷ Thời Đình…”
“Anh chỉ là không cam tâm.” Người đàn ông xoay nhẹ cổ tay, siết chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, “Nhưng, nếu sự thật chứng minh, anh càng đến gần, em càng đau khổ, vậy thì anh cũng nên biết điều một chút, đúng không?”
“Không, không phải như vậy.” Cô theo bản năng lắc đầu, liên tục lắc đầu, như muốn hất văng suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí, “Anh đừng nói như vậy, em xin anh…”
“Nếu không phải như vậy.” Người đàn ông khẽ cười, “Vậy thì, em có bằng lòng quay về bên anh không?”
Diệp Sanh Ca mở to mắt nhìn anh, trên mặt không còn chút huyết sắc.
Qua hồi lâu, cuối cùng cô cũng thốt ra một chữ: “Không.”
Kỷ Thời Đình không hề bất ngờ, anh thậm chí còn mỉm cười: “Vậy thì, sau này anh sẽ tự giác tránh xa em một chút.”
Khoảnh khắc ấy, Diệp Sanh Ca bỗng dưng đau đớn đến mức không thở nổi.
Trải qua hơn ba tháng, cô cứ ngỡ bản thân đã chấp nhận sự thật chia ly, nhưng hóa ra không phải. Bởi vì sâu thẳm trong tim, cô biết Kỷ Thời Đình sẽ không dễ dàng buông tay, nên cô chưa bao giờ thật sự tuyệt vọng.
Thế nhưng hiện tại, người đàn ông luôn cường thế bá đạo như anh cũng đã từ bỏ, anh đã chấp nhận kết quả này.
Đây mới chính là kết thúc thật sự.
Rõ ràng đây là kết quả mà cô mong muốn. Sau khi buông tay, anh có thể thật sự bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng cô vẫn đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của bản thân.
Trong đầu ong ong, khiến cô hồi lâu không thể tập trung, môi mấp máy mấy lần, nhưng lại không nói nên lời.
Kỷ Thời Đình nhìn dáng vẻ đau khổ đến mức có chút hoảng hốt của cô, môi mỏng mím chặt, đôi mắt đen càng thêm sâu thẳm.
“Em muốn anh buông tay sao?” Anh khàn giọng hỏi, “Nếu câu trả lời là không, anh có thể đợi em, bất kể bao lâu.”
Câu nói này khiến Diệp Sanh Ca bừng tỉnh khỏi sự hoảng hốt.
Cô ngây ngốc nhìn vào đôi đồng tử đen láy của người đàn ông, cô biết, anh không hề nói đùa.
Một loại cảm xúc mãnh liệt hơn nữa hung hăng đập vào lồng ngực cô, khiến cô bỗng nhiên tỉnh táo hơn bao giờ hết, giống như ngày cô rời khỏi biệt thự Thiên Phàm.
“Kỷ Thời Đình, em hy vọng anh sẽ quên em.” Giọng cô rất khẽ, như thể mấy chữ này đã rút cạn toàn bộ sức lực của cô, “Anh sẽ tìm được người phụ nữ tốt hơn em.”
Đồng tử người đàn ông co rút lại trong tích tắc, anh nhìn cô thật lâu, rồi bất chợt mỉm cười: “Được.”
Người phụ nữ này càng thêm nhẫn tâm, cho nên, anh cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Diệp Sanh Ca vội vàng cúi đầu: “Anh còn đau không?”
“Đã ổn rồi, cảm ơn em đã chăm sóc.” Giọng anh nhạt nhẽo không chút cảm xúc, “Anh nên đi rồi.”
Diệp Sanh Ca ngẩn người một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu.

Ads
';
Advertisement