Diệp Sanh Ca ngẩn người nghe, hốc mắt bỗng chốc nóng lên.
Lúc này, dù có bao nhiêu lý do, cô cũng không thể từ chối yêu cầu này.
Cô cắn môi, điều chỉnh tư thế, ngồi hẳn vào lòng anh, một tay nhẹ nhàng xoa lên vùng bụng anh.
“Như vậy có đỡ hơn chút nào không?” Cô khàn giọng hỏi.
“Ừ.” Kỷ Thời Đình khẽ nhếch môi, “Diệp Sanh Ca, em đang đau lòng cho anh sao?”
“Không phải.” Giọng cô càng thêm khàn đặc, “Em chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì, cuối cùng lại là em phải chịu trách nhiệm.”
Người đàn ông không nói gì, chỉ đưa tay nâng cằm cô lên.
Đôi mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ hoàn toàn lọt vào tầm mắt anh.
“Không phải sao? Vậy sao mắt em lại đỏ hoe thế này?” Anh nhướng mày hỏi.
“Bị anh chọc đấy.” Cô trừng mắt nhìn anh, “Anh nói mì em nấu không ngon.”
Kỷ Thời Đình bỗng bật cười thành tiếng: “Quả thật không ngon, nhưng anh rất thích, nên một chút cũng không nỡ lãng phí.”
Diệp Sanh Ca run lên, không kìm được cúi đầu xuống.
“Diệp Sanh Ca.” Người đàn ông bỗng dịu dàng gọi tên cô, “Mấy tháng nay, anh chỉ có thể tìm kiếm tin tức của em trên mạng, không biết em sống thế nào, không biết em đã trải qua những gì. Anh rất lo lắng cho em, nhưng anh lại chẳng thể làm gì được. Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình vô dụng đến vậy.”
“Kỷ Thời Đình, anh đừng như vậy.” Diệp Sanh Ca khàn giọng nói, “Anh biết đây không phải lỗi của anh, anh đã làm rất tốt rồi.”
“Là anh đã không cho em đủ cảm giác an toàn, nên mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh anh, em đều cảm thấy sợ hãi và bất an.” Giọng người đàn ông vô cùng trầm thấp.
“Chuyện này không liên quan đến tin tưởng, cũng không phải lỗi của ai cả.” Cô cố kìm nén tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, “Là do số phận, là do chúng ta có duyên mà không phận. Chúng ta chỉ có thể chấp nhận điều này.”
Người đàn ông nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, bỗng nhiên cười khẽ: “Xem ra, em đã chấp nhận điều này rồi. Cho nên, sau khi rời xa anh, ngược lại em sống rất tốt.”
Diệp Sanh Ca mím chặt môi, không phản bác lại.
“Tống Như Hứa nói với anh, cô ấy sẽ không làm hại ai nữa, đúng không?”
“Phần lớn thời gian, em có thể khống chế được cô ấy.”
“Nhưng em vẫn không chịu quay về.” Kỷ Thời Đình trần thuật sự thật, trong giọng nói dần dâng lên sự phẫn nộ và bất lực, “Ngay cả khi nhìn thấy anh sắp kết hôn với người phụ nữ khác, em cũng vẫn thờ ơ.”
“Kỷ Thời Đình, em vẫn chưa khỏi hẳn.” Lông mi cô run rẩy, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống, “Trước khi khỏi hẳn, có quá nhiều yếu tố có thể khiến mọi thứ công cốc, em không dám mạo hiểm, nhất là…”
“Nhất là khi đối mặt với anh.” Kỷ Thời Đình tự giễu cười, nâng mặt cô lên, ngón tay thon dài lau đi giọt nước mắt của cô, “Người phụ nữ Tống Như Hứa kia nói, ở bên cạnh anh sẽ khiến em mâu thuẫn và đau khổ, anh vẫn luôn không muốn thừa nhận điều này, nhưng sự thật chứng minh, cô ta nói đúng. Chỉ khi ở trước mặt anh, em mới khóc thành ra thế này.”
Kỷ Thời Đình bỗng nhớ lại buổi chiều lúc anh vừa gặp cô, cô gái nhỏ cười rạng rỡ ôm hôn người đàn ông khác, khiến anh ghen tức đến phát điên, nhưng đến khi nhìn thấy anh, nụ cười trên môi cô liền vụt tắt, chỉ còn lại sự hoảng hốt và đau khổ.
Diệp Sanh Ca đau đớn vô cùng, môi cô mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không biết nên phản bác lại thế nào.
Thấy vậy, người đàn ông lại cười…
Yết hầu anh chuyển động: “Từ trước đến nay, những thứ anh muốn đều có được, mục tiêu anh đặt ra đều có thể thực hiện. Anh không thể chấp nhận, hóa ra trên đời này lại có người khiến anh lực bất tòng tâm.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất