Diệp Sanh Ca tay nghề nấu nướng bình thường, nhưng nấu mì thì không thành vấn đề, nước chưa sôi, cô nhặt một nắm rau xanh rửa sạch, nước sôi liền cho mì và rau vào, cuối cùng đập thêm một quả trứng.
Kỷ Thời Đình nhìn cô chăm chú, đôi đồng tử sâu thẳm như có gì đó đang dần mềm mại hơn.
Mì chín rất nhanh, chưa đầy mười phút, Diệp Sanh Ca đã bưng bát mì lên bàn, sau đó đi đến bên cạnh người đàn ông, thấy nước nóng trong cốc đã hết, cô lộ ra vẻ hài lòng.
“Bây giờ anh đỡ hơn chút nào chưa?” Cô dịu giọng hỏi, cầm lấy chiếc cốc rỗng từ tay anh.
Kỷ Thời Đình liếc nhìn cô một cái, khàn giọng “Ừ” một tiếng.
“Mì chín rồi, anh qua đây ăn đi.” Cô như thật sự coi anh là bệnh nhân, đưa tay đỡ anh dậy.
Kỷ Thời Đình cũng không khách khí dồn phần lớn trọng lượng lên người cô, nghe tiếng rên khẽ của cô gái nhỏ, anh khẽ nhếch môi.
Ngồi xuống ghế, Kỷ Thời Đình cầm đũa lên, nhìn bát mì trước mặt, nhướng mày.
“Ăn hết!” Diệp Sanh Ca ngồi đối diện anh, hung dữ ra lệnh, “Yên tâm, em không quên cho muối đâu.”
Người đàn ông khựng lại một chút, cuối cùng cũng gắp một sợi mì, chậm rãi đưa vào miệng, lông mày vẫn hơi nhíu lại, trông có vẻ miễn cưỡng lắm mới ăn.
Diệp Sanh Ca cắn môi, không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ mì cô nấu khó ăn đến vậy sao?
Cũng may là mặc dù người đàn ông ăn có vẻ khổ sở, nhưng cuối cùng cũng ăn hết sạch bát mì.
Lúc anh bỏ đũa xuống, Diệp Sanh Ca không khỏi hỏi: “Ngon không?”
Kỷ Thời Đình nhìn cô một cái, nhướng mày: “Em muốn nghe lời thật lòng hay giả dối?”
Diệp Sanh Ca ủ rũ cúi đầu: “Thôi, anh đừng nói nữa.”
Thấy vậy, trong mắt người đàn ông lóe lên ý cười, anh rút một tờ khăn giấy lau khóe miệng, liền thấy cô gái đối diện lại ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Anh… đỡ hơn chút nào chưa? Hay là về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi?”
Động tác của Kỷ Thời Đình khựng lại, vo tròn tờ khăn giấy vứt lên bàn, tay trái vẫn đặt trên bụng, lông mày vẫn nhíu chặt: “Không được.”
“Sao lại thế?” Diệp Sanh Ca lo lắng hỏi, “Chẳng lẽ thuốc không có tác dụng sao?”
“Uống thuốc xong thì đỡ hơn nhiều rồi.” Người đàn ông nói, ánh mắt rơi vào chiếc bát rỗng, “Nhưng ăn mì xong lại bắt đầu khó chịu.”
Diệp Sanh Ca kinh ngạc lên giọng: “Vậy sao lúc nãy anh không nói? Đã ăn vào mà thấy khó chịu thì đừng ăn nữa chứ!”
Hơn nữa trong mì của cô cũng đâu có bỏ độc, sao ăn vào lại khó chịu được?
“Em hung dữ quá.” Anh khẽ chậc lưỡi, “Anh sợ ăn không hết em sẽ đánh anh.”
Diệp Sanh Ca bị nghẹn đến đỏ mặt.
Nhưng nhìn anh nhíu mày rõ ràng là rất khó chịu, Diệp Sanh Ca lại không khỏi đau lòng.
“Hay là anh lên giường nằm một lát?”
Kỷ Thời Đình nhìn cô một cái, yết hầu chuyển động: “Ừ, lại đây đỡ anh một chút.”
Diệp Sanh Ca lập tức đứng dậy đi tới, người đàn ông cũng chủ động đưa tay về phía cô, nhưng còn chưa kịp để cô chạm vào, cánh tay anh đã vòng qua eo cô, kéo cô vào lòng.
Diệp Sanh Ca theo bản năng giãy dụa một chút, liền nghe thấy tiếng rên khẽ của người đàn ông, vẻ mặt càng thêm đau đớn.
Cô lập tức không dám động đậy nữa, chỉ có thể giữ nguyên tư thế này: “Anh… không phải anh nói muốn lên giường nằm sao?”
“Để anh ôm một lúc, chắc cũng có tác dụng.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai cô.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất