Diệp Sanh Ca nắm chặt chiếc cốc trong tay, ngây người nhìn Lăng Vũ Đồng.
“Ba tháng nay, nhìn anh ấy có vẻ như vây quanh toàn phụ nữ, nhưng tôi đoán, có lẽ anh ấy còn chẳng nhớ nổi tên của những người phụ nữ đó, chứ đừng nói đến việc có tiếp xúc gì sâu xa hơn. Anh ấy hẹn gặp tôi vài lần, chính là bởi vì anh ấy biết hiện tại tôi đối với anh ấy đã không còn chút vấn vương nào. Anh ấy không gặp được cô, vừa lo lắng cho cô, vừa nhớ cô da diết, chỉ có thể dùng hạ sách này, hy vọng sau khi nhìn thấy những tin tức đó, cô sẽ có chút động lòng, chủ động liên lạc với anh ấy. Nhưng cô vẫn biệt vô âm tín, đừng nói là Thời Đình, ngay cả tôi cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải cô đã không còn để tâm đến anh ấy nữa rồi hay không.”
Diệp Sanh Ca nắm chặt chiếc cốc, hai tay run lên không tự chủ được, cô cắn chặt môi, trước mắt đã sớm nhòe đi.
Lăng Vũ Đồng dừng một chút, tiếp tục nói: “Sau đó, tôi cố ý nói muốn đến phim trường thăm ban, nhất quyết bắt anh ấy đi cùng. Có cớ như vậy, cuối cùng anh ấy cũng đồng ý. Tôi nghĩ, chỉ cần hai người có thể gặp mặt, thì dù có vấn đề gì, cũng có thể tìm ra cách giải quyết. Nhưng tôi không ngờ…”
“Anh ấy… anh ấy bỏ cuộc rồi.” Diệp Sanh Ca nghẹn ngào nói, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, “Lần này, chúng tôi thật sự đã kết thúc rồi.”
Lăng Vũ Đồng có vẻ hơi kinh ngạc: “Bỏ cuộc hoàn toàn? Đây không phải là tính cách của anh ấy.”
“Nhưng lần này là thật.” Diệp Sanh Ca nhắm mắt lại, “Tôi cảm nhận được.”
Lăng Vũ Đồng do dự một lúc, mới lên tiếng: “Tôi nghi ngờ anh ấy chưa chắc đã làm được. Dù sao, tất cả nhiệt huyết của anh ấy đều dành cho một mình cô. Trước đây tôi từng rất ghen tị với cô, bởi vì, lúc trước khi tôi và anh ấy ở bên nhau, ngoài lễ đính hôn đó ra, tôi chưa từng nhận được gì khác. Cho nên thời gian trôi qua, tôi và anh ấy ngược lại có thể làm bạn bè, bởi vì chúng tôi chưa từng có sự thân mật nào như những cặp tình nhân khác nên sẽ không cảm thấy ngại ngùng.”
Diệp Sanh Ca đột nhiên sững sờ: “Chưa từng?”
“Không hề.” Lăng Vũ Đồng cười tự giễu, “Anh ấy thậm chí còn chưa từng hôn tôi. Có một khoảng thời gian dài tôi còn nghi ngờ có phải anh ấy vốn không thích phụ nữ hay không.”
Diệp Sanh Ca chấn động mạnh.
Nhìn vẻ mặt khó tin của cô, Lăng Vũ Đồng không khỏi cười khổ: “Nếu không phải như vậy, thì sao tôi có thể cho rằng cha ruột của Tiểu Tranh chính là anh ấy? Anh ấy có quá nhiều mặt, đối với tôi mà nói đều hoàn toàn xa lạ.”
Vẻ mặt Diệp Sanh Ca lúc này giống như vừa bị người ta đánh cho một gậy vào đầu. Thì ra tất cả những gì cô từng khát vọng, Kỷ Thời Đình đều đã sớm trao cho cô rồi, nhưng mà, cô luôn đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng anh, bây giờ còn tự tay đẩy anh ra xa.
Có lẽ ngay tối hôm qua, cô đã đánh mất may mắn lớn nhất đời mình. Cô nghĩ, cô sẽ phải gánh chịu báo ứng vì điều này.
“Sanh Ca, cô ổn chứ?” Lăng Vũ Đồng có chút lo lắng, “Có phải tôi không nên nói những điều này với cô hay không?”
Diệp Sanh Ca hít sâu một hơi, hồi lâu sau mới lấy lại bình tĩnh.
“Không.” Giọng cô rất nhẹ, “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những điều này.”
Lăng Vũ Đồng cười lắc đầu, “Nhà cũ họ Lăng năm đó bị tòa án bán đấu giá, là Thời Đình giúp tôi chuộc lại. Cho dù lúc trước tôi đã mang đến cho anh ấy bao nhiêu phiền phức, có đôi khi nghĩ lại tôi còn xấu hổ đến mức không ngủ được, nhưng Thời Đình lại không hề để tâm, còn giúp tôi một việc lớn như vậy. Anh ấy thật ra là một người rất chung tình, đối với tôi đã như vậy, huống chi là đối với cô. Tạ Tư Ỷ cũng là nhìn trúng điểm này ở anh ấy, cho nên mới mặt dày mày dạn dùng đủ mọi thủ đoạn cũng không chịu bỏ cuộc.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất