Trần An Chi là một đạo diễn hiếm hoi có thể cân bằng tốt giữa theo đuổi thương mại và nghệ thuật, vì vậy trong phim của ông ấy, vừa có thể nhìn thấy sự thấu hiểu và suy ngẫm về nhân tính, vừa có thể nhìn thấy cốt truyện phong phú và đặc sắc.
Bộ phim mới của ông ấy cũng vậy. Thể loại của câu chuyện là trinh thám, nhưng lại đề cập đến sự tha hóa của con người trong xã hội hiện đại, cốt truyện và chủ đề bổ trợ cho nhau.
“Nhân vật An Nhiên mà cô đóng là một người phụ nữ bị áp lực đẩy đến đường cùng, cô ấy liều lĩnh bất chấp tất cả, thậm chí là phạm tội. Tưởng chừng như đã đánh mất nhân tính, nhưng sâu thẳm bên trong vẫn le lói chút lương tri.” Trần An Chi vừa nói vừa đặt kịch bản lên bàn trà: “Đây là một nhân vật rất phức tạp, cho dù là với diễn viên nào thì cũng là một thử thách rất lớn.”
Diệp Sanh Ca đã bị câu chuyện này thu hút, cô rút tay mình ra – lần này, người đàn ông không ngăn cản – cầm lấy kịch bản lật đến một trang nào đó rồi lẩm bẩm đọc.
“Tôi có thể thử một đoạn được không?” Cô nhìn Trần An Chi với vẻ háo hức muốn thử.
Trần An Chi khẽ gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Diệp Sanh Ca cười rồi cúi đầu xem kịch bản ngay, cô ghi nhớ vài câu thoại rồi nhắm mắt lại.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, khí chất cả người đã hoàn toàn thay đổi.
“Gã ta phải chết.” Diệp Sanh Ca lên tiếng: “Nghe này, sự việc đã đến nước này thì gã ta phải chết.”
Giọng cô rất thấp, gần như không có chút gợn sóng nào, khuôn mặt lạnh như băng sương, từng biểu cảm nhỏ nhặt đều toát lên vẻ cường thế và không kiên nhẫn.
Trần An Chi thấy vậy thì phối hợp đọc thoại ngay: “Không được, tôi không thể, đó là… giết người!”
“Anh không có lựa chọn.” Cô đột nhiên cao giọng, mi tâm giật giật dữ dội, nở một nụ cười có chút bất cần: “Người chết mới có thể giữ bí mật! Nếu không tất cả chúng ta đều tiêu đời!”
Giọng điệu của cô càng thêm gay gắt, nhưng ẩn sau vẻ ngoài mạnh mẽ đó là nỗi sợ hãi tột cùng, cô ra vẻ hùng hổ dồn ép, nhưng thực chất lại giống như một người sắp chết đuối, đang liều mạng kêu cứu, dường như chỉ mong có người ngăn cản mình.
Trần An Chi tiếp tục đọc thoại: “Tôi… tôi không thể…”
Diệp Sanh Ca nhìn ông ta, dường như rùng mình dữ dội.
Sự cứu rỗi mà cô chờ đợi mãi không xuất hiện, vì vậy, cuối cùng cô vẫn phải đi đến bước này.
“Được, vậy để tôi làm.” Cô mở to hai mắt thốt ra mấy câu, nụ cười như chiếc mặt nạ lơ lửng trên mặt, dường như cùng lúc nói ra câu này, cô cũng tự tay giết chết chính mình.
…
Kỷ Thời Đình ngồi bên cạnh cô, đôi mắt đen lát nhìn cô không chớp mắt như thể không muốn bỏ lỡ bất kỳ một biểu cảm nào của cô.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Diệp Sanh Ca nhập tâm vào vai diễn.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, người phụ nữ ngày thường vô tư vô lo, dường như không để tâm đến bất cứ điều gì, lại có thể tỏa ra sức hút kinh người như vậy khi diễn xuất. Sức hút đó không liên quan gì đến bản thân nhân vật, mà là do sự tương phản rất lớn mà cô thể hiện. Giây phút này, cô dường như đã vứt bỏ bản thân, hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật, đồng thời cũng hình thành một vòng xoáy khổng lồ khiến khán giả cũng vô thức bị cuốn theo cảm nhận từng cảm xúc của cô.
Đồng tử Kỷ Thời Đình thu nhỏ lại một cách vô thức, đáy mắt có vẻ nóng bỏng.
Đoạn diễn này cũng chỉ vỏn vẹn một phút ngắn ngủi, nhưng đối với Trần An Chi thì ông ấy đã nhìn thấy thứ mình muốn thấy.
“Được rồi.” Ông ấy cười nói.
Diệp Sanh Ca chớp mắt ngơ ngác một lúc sau mới hoàn hồn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất