Hai ngày sau.
Chín giờ rưỡi sáng, Diệp Sanh Ca đúng giờ đến công ty giải trí Hoa Diệu.
Hoa Diệu là công ty giải trí hàng đầu trong nước, rất nhiều minh tinh hạng A đều xuất thân từ Hoa Diệu, cũng là công ty quản lý của Trần An Chi ở trong nước. Ba năm trước, khi cô mới vào nghề, cô đã cố gắng đào góc tường của Hoa Diệu, nhưng đương nhiên là không thành công.
Lúc đầu, khi cô và Mộ Ngôn Hoài thành lập Tinh Tập, họ đã từng đặt mục tiêu đánh bại Hoa Diệu, bây giờ nghĩ lại, cô chỉ thấy buồn cười.
Tinh Tập so với Hoa Diệu chỉ là một xưởng sản xuất nhỏ, còn phòng làm việc Thời Sanh thì chưa đủ tầm để gọi là xưởng sản xuất.
Tuy nhiên, Diệp Sanh Ca vẫn rất tự tin về triển vọng phát triển của phòng làm việc, bởi vì cô có nguồn lực của T.S làm hậu thuẫn.
Nghĩ đến đây, một lần nữa cô lại đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, dè dặt hỏi: “Anh… thật sự muốn đi vào cùng em sao?”
Tối hôm đó, Diệp Sanh Ca cứ tưởng anh chỉ nói đùa, không ngờ sáng nay anh lại đích thân đến phim trường đón cô, khiến Diệp Sanh Ca vô cùng ngỡ ngàng.
Kỷ Thời Đình thản nhiên liếc nhìn cô: “Đừng nói nhảm nữa, xuống xe.”
Diệp Sanh Ca đột nhiên linh cảm điều gì đó: “Chẳng lẽ anh không muốn em ở riêng với đạo diễn Trần?”
Người đàn ông nhìn cô thật lâu.
Cô vội vàng ngậm miệng, im lặng đẩy cửa xe ra.
Lúc này, tòa nhà Hoa Diệu vắng lặng lạ thường, Diệp Sanh Ca vốn còn đang nghĩ nếu cảnh cô và người đàn ông này ở bên nhau bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao, sự thật chứng minh cô đã lo lắng quá nhiều, cho đến khi bọn họ bước vào thang máy, cũng không gặp bất kỳ người ngoài nào.
Chẳng lẽ là Kỷ Thời Đình đã cho người dặn dò trước?
Cô bèn nhìn người đàn ông bên cạnh.
Kỷ Thời Đình dường như đoán được cô đang nghĩ gì, khẽ nhếch môi nói: “Hoa Diệu là do nhà họ Kiều nắm giữ cổ phần.”
… Đúng rồi, bao nhiêu là tin đồn tình ái của Tứ thiếu gia nhà họ Kiều từ đâu mà có? Chẳng phải đều từ Hoa Diệu mà ra hay sao!
Diệp Sanh Ca chợt hiểu ra.
Năm phút sau, bọn họ đến văn phòng của Trần An Chi. Diệp Sanh Ca lịch sự gõ cửa, không lâu sau Trần An Chi đã đến mở cửa.
“Đạo diễn Trần.” Diệp Sanh Ca cười rạng rỡ.
“Đến rồi à…” Ông ấy vừa nói hai chữ thì đã nhìn thấy Kỷ Thời Đình đứng bên cạnh Diệp Sanh Ca, giữa hai lông mày của ông ấy lập tức giật giật, nhưng Trần An Chi dù sao cũng là người từng trải chỉ đành thản nhiên cười nói: “Kỷ tổng cũng đến rồi sao.”
“Ừ.” Kỷ Thời Đình thản nhiên đáp lại rồi nắm tay người phụ nữ đi vào.
Câu nói “Hay là ngài sang phòng bên cạnh đợi một lát” của Trần An Chi đành phải nuốt xuống, ông ấy cười rồi chào hỏi: “Mời ngài ngồi. Sanh Ca, mời cô lại đây.”
“Vâng.” Diệp Sanh Ca đáp lại rồi vùng vẫy ra hiệu cho người đàn ông buông tay.
Nhưng Kỷ Thời Đình lại nắm chặt hơn, lạnh nhạt nói: “Nói chuyện ở đây trên ghế sô pha là được rồi.”
Diệp Sanh Ca bỗng chốc nghẹn lời, cô rất lo sợ Trần An Chi sẽ vì thế mà loại bỏ cô.
Chẳng lẽ là vì hôm đó Trần An Chi đề nghị cô đến nhà ông ấy, cho nên người đàn ông này mới nổi tính chiếm hữu, nhất định phải tận mắt nhìn thấy bọn họ mới yên tâm sao?
Tuy nhiên, sự điềm tĩnh của Trần An Chi rõ ràng tốt hơn cô dự liệu rất nhiều, ông ấy chỉ mỉm cười: “Cũng được, mời hai vị ngồi.”
Trần An Chi đi đến bàn làm việc, ôm tài liệu rồi đi tới ngồi xuống đối diện hai người.
Ông ấy đang định lên tiếng, thì ánh mắt lại nhìn trúng hai bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Diệp Sanh Ca dường như cảm nhận được, cô có chút lúng túng vùng vẫy, nhưng không thoát ra được.
Trần An Chi lập tức thu hồi tầm mắt, ung dung nói: “Để tôi kể cho cô nghe về câu chuyện này trước.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất