“Có giọt nước trên lông mày anh kìa để em lau cho anh.” Diệp Sanh Ca thản nhiên nói.
“Thật sao?” Kỷ Thời Đình thản nhiên hỏi: “Bây giờ còn không?”
“Ơ… hết rồi.” Cô nói xong vội rụt tay về, im lặng xoay người: “Em buồn ngủ rồi, ngủ ngon.”
Nhưng người đàn ông khẽ cười, lại đưa tay ghì chặt lấy cô ôm vào lòng, .
Diệp Sanh Ca khẽ rên lên, trừng mắt nhìn anh: “Anh còn muốn thế nào nữa?”
“Em nói xem?” Người đàn ông luồn tay vào mái tóc dài ấy, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô cùng với hơi thở nóng bỏng phả xuống.
Diệp Sanh Ca rất mạnh mẽ quay mặt đi: “Đừng hôn nữa… Kẻo lát nữa anh lại…”
Kỷ Thời Đình khẽ khịt mũi, giữ lấy cằm cô rồi xoay mặt cô lại.
Chuông điện thoại vang lên đúng lúc này.
Động tác của anh khựng lại, đôi mắt đen u ám đầy bất mãn.
Diệp Sanh Ca âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lỡ như người đàn ông này trong lúc ý say tình mê màng không để ý gì, chợt phát hiện ra cô không phải đến kỳ, vậy thì lớn chuyện rồi.
“Điện thoại của em…” Cô chớp chớp mắt nũng nịu cười với anh, sau đó vội vàng đưa tay vào trong gối, mò lấy điện thoại liếc nhìn màn hình.
Là điện thoại của Trần An Chi!
Cô lập tức phấn khích, đẩy đẩy Kỷ Thời Đình đang đè trên người: “Là đạo diễn Trần gọi!”
Người đàn ông nắm lấy tay cô, ngược lại ôm cô chặt hơn, giọng nói lạnh nhạt: “Không ảnh hưởng đến việc em nghe điện thoại.”
Diệp Sanh Ca bất lực chỉ có thể giữ nguyên tư thế này nhấn nút nghe: “Đạo diễn Trần à.”
“Sanh Ca, là tôi.” Giọng nói của đạo diễn Trần vui vẻ: “Xin lỗi vì đã gọi điện thoại muộn như vậy, không làm phiền cô chứ?”
“Không có không có, tôi đang xem phim!” Diệp Sanh Ca không chút do dự nói.
Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhếch mép, nghiêng đầu, ngậm lấy tai cô.
Diệp Sanh Ca bị động tác ấy khiến toàn thân tê dại, suýt nữa thì bật ra tiếng rên rỉ, cô sợ tới mức vội vàng cắn chặt môi nín thở.
Cô dùng sức đẩy Kỷ Thời Đình ra thì bị anh nắm lấy cổ tay.
May mà Trần An Chi không phát hiện ra điều gì khác thường.
“Là thế này, kịch bản của tôi cuối cùng cũng đã gần như hoàn thành, mấy ngày nay nếu cô rảnh, chúng ta gặp mặt nói chuyện một chút có được không.”
“Vâng, không vấn đề gì ạ.” Diệp Sanh Ca không chút do dự nói: “Ngày kia hoặc ngày kìa ngài xem có được không?”
Lịch trình quay phim ngày mai đã được sắp xếp, cho nên cô không tiện xin nghỉ.
“Được, vậy thì ngày kia cô đến nhà tôi đi, tư liệu của tôi đều để ở nhà, sẽ tiện hơn.” Trần An Chi sảng khoái nói.
Diệp Sanh Ca đang định đồng ý, nhưng câu nói này đã bị Kỷ Thời Đình nghe rõ mồn một.
Anh lạnh lùng giật lấy điện thoại từ tay cô, nói với Trần An Chi đang định báo địa chỉ: “Đổi chỗ khác đi.”
Diệp Sanh Ca lập tức có cảm giác muốn lấy đầu đập vào tường.
Trần An Chi dường như cũng có chút chấn động, lát sau mới lên tiếng: “Vậy thì đến công ty quản lý của tôi. Mười giờ sáng ngày kia, ngài xem thế nào?”
“Được.” Kỷ Thời Đình nói xong, dứt khoát cúp điện thoại và ném nó sang một bên.
Diệp Sanh Ca chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc điện thoại bị ném vào góc giường, tuy trong lòng đầy bất đắc dĩ, nhưng lại không dám vươn tay ra nhặt.
… Cô vốn còn muốn nhân tiện hỏi đạo diễn Trần lần này rốt cuộc ông ấy muốn quay câu chuyện gì, để cô còn chuẩn bị trước.
Kỷ Thời Đình nhìn dáng vẻ thèm thuồng của cô thì cúi đầu nói: “Ngày kia anh đi cùng em.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất