Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào lòng người đàn ông.
Thì ra anh lại quy hết sự khác thường của cô cho hội chứng tiền kinh nguyệt không hề tồn tại kia.
Có lẽ như vậy cũng tốt.
Diệp Sanh Ca bất giác siết chặt vòng tay, giọng nói có chút hờn dỗi: “Nếu anh đã nghĩ như vậy rồi, thì em nói gì cũng vô dụng.”
“Vẫn chưa chịu thừa nhận hả?” Anh ngậm lấy tai cô mà nói khá thoải mái và thỏa mãn.
“… Tùy anh muốn nói gì thì nói.” Cô nói úp úp mở mở, rồi bổ sung thêm một câu: “Em không giúp anh nữa đâu.”
Nhưng phản ứng như vậy của cô, lại bị Kỷ Thời Đình lý giải thành thẹn quá hóa giận.
Vì vậy, người đàn ông chỉ khẽ cười trầm ấm, vẫn không hề có chút tức giận nào, anh bế thốc cô lên rồi đặt lên giường.
“Ngủ đi.” Anh nói rồi định đứng dậy.
Diệp Sanh Ca vội vàng túm lấy góc áo anh, mở to mắt: “Anh định đi đâu?”
Kỷ Thời Đình nhìn chằm chằm vào tay cô vài giây, ánh mắt lại nhìn khuôn mặt cô, thốt ra hai chữ đầy ẩn ý: “Tắm rửa.”
“… Ồ.” Cô buông tay ra với vẻ mặt bối rối: “Vậy anh đi đi.”
Nói xong, cô vội vàng xoay người, vùi mặt vào gối.
Tiếng cười ấm áp của người đàn ông vang lên khiến khuôn mặt cô nóng bừng như lửa đốt.
Thật ra, anh cũng không hẳn là hiểu lầm, chỉ là cô không nỡ xa anh… Cho nên mới trở nên lo được lo mất như vậy.
Nhưng mà, có một số việc cô có thể trì hoãn lần một hai lần, nhưng không thể cứ trì hoãn mãi như vậy được.
Nếu cô nói cho Kỷ Thời Đình biết chuyện vết bớt, cô tin rằng người đàn ông sẽ không vì thế mà bỏ rơi cô, nhưng… Cho dù Kỷ Thời Đình biết thì đã sao? Anh ấy vẫn không thể giúp cô đưa ra quyết định, ngược lại sẽ khiến anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu giữ lại vết bớt, đồng nghĩa với việc sự nghiệp của cô bị hạn chế, hơn nữa có thể cả đời cũng không thể sinh con cho anh, bởi vì bọn họ phải cẩn thận làm tốt biện pháp bảo vệ.
Nếu xóa bỏ vết bớt này, vậy thì liệu cô có thể gánh chịu được hậu quả hay không, và liệu anh có thể chịu đựng được hay không?
Cho dù anh bảo cô lựa chọn như thế nào, thì cũng đều không thích hợp, mà cô lựa chọn như thế nào, thì cũng đều không công bằng cho anh.
Diệp Sanh Ca nhắm mắt lại. Hiện tại, cô chỉ có thể giống như con đà điểu, tạm thời phớt lờ vấn đề này, có thể kéo dài được ngày nào thì hay ngày ấy.
Một lúc sau, Kỷ Thời Đình nằm xuống bên cạnh cô rồi đưa tay ôm cô vào lòng.
Diệp Sanh Ca thuận thế xoay người đối diện với anh, rúc vào lòng anh.
Cô mở to mắt, nhìn ngũ quan được hơi nước ám vào có thêm phần quyến rũ khó lường của người đàn ông.
Cô không nhớ từ khi nào người đàn ông này khi đối diện với cô lại dường như ngày càng cười nhiều hơn.
Tuy rằng mỗi lần nụ cười của anh đều rất nhạt, nhưng chỉ cần cười nhẹ cũng đủ khiến cho gương mặt anh trở nên dịu dàng, đánh thẳng vào trái tim cô.
Ban đầu sự lạnh lùng của anh dường như chỉ là lớp vỏ bọc bảo vệ anh, khi cô dần dần buông bỏ sự đề phòng với anh, người đàn ông dường như cũng thả lỏng bản thân và không chút ngại ngần bộc lộ mặt dịu dàng chu đáo trong nội tâm anh.
… Phải chăng, đây chính là Kỷ Thời Đình chỉ thuộc về riêng cô? Luôn cảm thấy khi ở chung với Lăng Vũ Đồng anh sẽ không phải như vậy.
… Liệu có một ngày, trong lòng anh cũng có vị trí của cô?
Cô nghĩ như vậy mà có chút ngẩn ngơ, bàn tay phải vô thức chạm vào đôi lông mày và cặp mắt của anh.
Người đàn ông vốn dĩ mặc kệ cô quan sát, cuối cùng nhịn không được nắm lấy cổ tay cô.
Cô như bừng tỉnh, đón lấy ánh mắt đầy ẩn ý của anh, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Ads
';
Advertisement