Diệp Sanh Ca cắn nhẹ đôi môi đỏ, cố gắng ngăn cản bàn tay đang làm càn của anh: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh muốn có một ‘trận chiến đổ máu’ sao?”
Giọng nói của cô có chút khàn khàn, cực kỳ yêu kiều lọt vào tai Kỷ Thời Đình, ngược lại càng khiến ngọn lửa trong lòng anh càng cháy bùng hơn.
“Vậy em nói xem phải làm sao hả?” Bờ môi mỏng của anh in lên má cô, mơn trớn một cách đầy mờ ám và chậm rãi.
Diệp Sanh Ca đỏ bừng hai má, khẽ giãy dụa một chút rồi nhỏ giọng nói: “Nếu không… để em dùng tay giúp anh?”
Người đàn ông khựng lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.
“Khụ… chẳng phải anh nói em rất giỏi sao.” Cô xoay xoay cổ tay, giọng điệu nghiêm túc: “Anh chưa thử qua tay nghề của em mà.”
Hơi thở Kỷ Thời Đình rối loạn, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, đôi mắt đen láy càng thêm nóng bỏng.
“Ngoan như vậy.” Anh cúi đầu mổ nhẹ lên môi cô: “Hai ngày nay em có chút khác thường?”
Nếu không phải vì áy náy, cô sẽ không quan tâm đến cảm nhận của anh như vậy.
Cơ thể Diệp Sanh Ca cứng đờ trong giây lát, sau đó cô dịu dàng lên tiếng: “Anh lặn lội đường xa đến đây, em không nỡ để anh thất vọng.”
“Diệp Sanh Ca.” Người đàn ông nâng cằm cô lên với đôi mắt đen sâu không đáy: “Nói thật đi, có phải em đã yêu anh đến mức không thể tự thoát ra được rồi không?”
Diệp Sanh Ca cả người run lên, cười khan: “Ha… anh nói gì vậy? Không khoa trương như vậy, không khoa trương như vậy đâu…”
Đối với từ ngữ như yêu đương, theo bản năng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên, như thể đó là một con mãnh thú hung dữ nào đó.
“Vậy tại sao?” Kỷ Thời Đình cũng không tức giận, anh nhếch mép đầy kiên nhẫn.
“Anh là chồng của em… Anh đối xử tốt với em, em cũng sẽ đối xử tốt với anh.” Cô nghiêm túc nói.
Kỷ Thời Đình không nói gì, anh khẽ nâng niu cằm cô, đôi mắt đen cuồn cuộn cảm xúc khó hiểu, khiến người ta không thể nào thăm dò được.
Sự im lặng kéo dài khiến Diệp Sanh Ca dần dần bất an, cô liếm môi, cố gắng nói điều gì đó để phá vỡ bầu không khí hiện tại.
Ánh mắt nóng bỏng của Kỷ Thời Đình lại dần lạnh lẽo, anh thu tay về nói với giọng điệu bình thản: “Anh về thôi.”
Diệp Sanh Ca chấn động, nhìn anh với vẻ khó tin: “Tại sao?”
“Không tại sao cả.” Anh thản nhiên thốt ra mấy từ, đầu ngón tay lướt nhẹ qua má cô: “Nghỉ sớm đi.”
Nhìn khuôn mặt thản nhiên của người đàn ông, Diệp Sanh Ca đột nhiên cảm thấy tim như bị bóp nghẹt, cô theo bản năng ôm chặt lấy cánh tay anh, giọng nói không biết từ lúc nào đã nức nở: “Đừng… đừng đi.”
Nỗi sợ hãi trong lòng dâng lên từng đợt, khiến cô có cảm giác đau đớn như sắp nghẹt thở. Cô không biết tại sao mình lại đau lòng như vậy, như thể nếu lúc này để anh rời đi thì cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Kỷ Thời Đình nhìn đôi mắt hoảng hốt và đau lòng của cô, khẽ nuốt nước bọt rồi dừng bước, quay người lại ôm cô vào lòng.
“Diệp Sanh Ca, em thật sự không biết nói dối gì cả.” Anh khẽ cười.
Nghe được lời anh nói, Diệp Sanh Ca suýt nữa thì cho rằng anh đã phát hiện ra điều gì đó, hàng lông mi run lên dữ dội.
“Nếu anh thật sự rời đi, có phải em sẽ khóc không?” Anh véo nhẹ má cô, đáy mắt đen nháy thoáng thấy sự vui vẻ: “Em nói em không yêu anh sao?”
Diệp Sanh Ca mấp môi, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Anh lại cúi đầu mút nhẹ lên môi cô một cái, khàn giọng nói: “Hội chứng tiền kinh nguyệt của em quả nhiên rất thú vị.”
Lúc này cô dường như cực kỳ yếu đuối, cho nên những cảm xúc từng bị lý trí đè nén, đều không kìm nén được mà tuôn trào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất