Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Ngài thấy thế nào ạ?” Diệp Sanh Ca có chút ngượng ngùng cười, nếu không phải dung mạo và cách ăn mặc giống nhau, thì sẽ không ai có thể liên hệ cô với “An Nhiên” đầy tuyệt vọng vừa rồi.
“Rất tốt.” Trần An Chi cảm thán cười nói: “Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cô đã nắm bắt được linh hồn của nhân vật, tuy diễn xuất còn chút non nớt nhưng… vai diễn này là của cô, Sanh Ca.”
“Thật sao?” Diệp Sanh Ca mừng rỡ quay đầu nhìn Kỷ Thời Đình, nụ cười rạng rỡ đến lạ thường: “Thời Đình, anh nghe thấy chưa?”
Đôi mắt đen láy của người đàn ông như vực sâu không đáy, yết hầu khẽ chuyển động, anh nắm lấy tay cô nói với giọng khàn khàn: “Ừ, chúc mừng em.”
Diệp Sanh Ca chìm đắm trong vui sướng, không hề nhận ra bàn tay người đàn ông đang nóng rực khác thường.
“Đạo diễn Trần, tôi thật sự rất vui!” Cô nhìn về phía Trần An Chi: “Chỉ là, tôi hy vọng quyết định này của ngài không phải do yếu tố nào khác tác động.”
Trần An Chi hiểu ý cô, ông ấy liếc nhìn Kỷ Thời Đình sau đó khẽ cười nói: “Đương nhiên là không, tôi chỉ hứa với Kỷ tổng cho cô một cơ hội, nếu như biểu hiện của cô không khiến tôi hài lòng, thì cho dù Kỷ tổng có lấy thế ép người, tôi cũng sẽ không thỏa hiệp.”
Kỷ Thời Đình mỉm cười và không phủ nhân.
Diệp Sanh Ca có chút ngại ngùng: “Ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng.”
“Cô cứ cầm lấy kịch bản trước đi.” Trần An Chi đẩy kịch bản về phía cô: “Tôi còn phải chỉnh sửa nhưng sẽ không thay đổi nhiều. Ngày quay dự kiến là tháng tư năm sau, còn ba tháng nữa, đến lúc đó chắc cô cũng rảnh.”
“Tất nhiên rồi.” Diệp Sanh Ca gật đầu.
“Tiết Ninh truyện” còn khoảng một tháng nữa là đóng máy, đến lúc đó cô sẽ có thời gian nghiên cứu kịch bản này.
“Hôm nay đến đây thôi.” Trần An Chi thức thời lên tiếng: “Chúng ta liên lạc sau.”
“Vâng, cảm ơn đạo diễn Trần!” Diệp Sanh Ca vui vẻ đưa tay về phía ông ấy định bắt tay.
Trần An Chi liếc nhìn Kỷ Thời Đình, không đưa tay ra.
Diệp Sanh Ca cũng chợt hiểu ra điều gì đó, lặng lẽ rụt tay về, nhìn người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Kỷ Thời Đình nhìn cô bằng ánh mắt khó lường, một lúc sau, anh cong môi khẽ gật đầu.
Diệp Sanh Ca chào tạm biệt Trần An Chi, nhưng người đàn ông dường như đã mất hết kiên nhẫn vội kéo lấy cô sải bước đi ra ngoài.
Bước chân anh rất lớn, trên gương mặt kiềm chế lộ ra một chút gấp gáp.
Diệp Sanh Ca khó hiểu đành phải bước nhanh theo anh. Vất vả lắm mới lên được xe, Diệp Sanh Ca đang định tiếp tục xem kịch bản, thì người đàn ông đã dùng bàn tay to lớn nóng bỏng giữ lấy cằm cô, anh mạnh mẽ nâng mặt cô quay lại, sau đó chặn lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Diệp Sanh Ca trợn to mắt. Nụ hôn này đến quá đường đột khiến cô có chút mơ hồ. Vừa rồi anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, cô không làm gì có chọc giận anh chứ?
Ngay lúc cô đang cố gắng nhớ lại thì người đàn ông đã mất kiên nhẫn bế thốc cô lên, đặt lên đùi mình, tùy ý mút mạnh hơn.
Cho đến khi Diệp Sanh Ca sắp nghẹt thở thì anh mới chịu buông cô ra.
Anh ghì chặt cô vào lòng, bỗng nhiên khàn giọng cười nói: “Nói mới nhớ, anh còn chưa từng đến phim trường thăm em.”
Diệp Sanh Ca ngơ ngác: “Hai hôm trước anh mới đến mà…”
“Đó là buổi tối.” Người đàn ông trầm ngâm một lát: “Anh chưa từng được chứng kiến cảnh em diễn xuất vào ban ngày.”
Trước đây anh chỉ biết cô yêu thích diễn xuất, lúc này lại nảy sinh hứng thú mãnh liệt với cảnh diễn xuất của cô.

Ads
';
Advertisement