Đúng là cậu bé rất kháu khỉnh, gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo, đôi mắt đen láy như hai hòn bi ve, lúc nào cũng nghiêm nghị nhíu mày. Từ Hướng Kiệt đang mỉm cười nói gì đó với cậu bé, nhưng cậu không hề đáp lại.
Diệp Sanh Ca tiến lại gần, cười chào: “Đạo diễn Từ.”
“Sanh Ca! Mau đến xem con trai cô này!” Từ Hướng Kiệt vẫy tay với cô, sau đó nói với cậu bé: “Tiểu Tranh, đây là Hoàng mẫu phi của con trong phim đấy.”
Cậu bé quay đầu nhìn cô một cái rồi lại quay đi, có chút kiêu ngạo.
Vẻ mặt này bất giác khiến Diệp Sanh Ca trong thoáng chốc nhớ đến Kỷ Thời Đình.
Cô phì cười, đưa tay xoa đầu cậu bé: “Con tên là Tiểu Tranh sao?”
Cậu bé có vẻ không vui lắm, né tránh tay cô, không trả lời.
Từ Hướng Kiệt giải thích: “Đứa nhỏ này ít nói, nhưng nó rất thông minh, tôi đang nói chuyện cho nó hiểu đây.”
“Không sao đâu, trẻ con mà, sợ người lạ là chuyện bình thường.” Diệp Sanh Ca nói rồi lại tinh nghịch xoa đầu cậu bé một cái.
Cậu bé lộ rõ vẻ mặt vừa muốn đẩy ra nhưng lại không đẩy được, chọc Diệp Sanh Ca bật cười.
Ai ngờ cậu bé lại hậm hực đáp lại: “Hoàng mẫu phi chỉ giỏi bắt nạt con!”
Diệp Sanh Ca ngạc nhiên nhìn cậu bé, sau đó cô vừa tự giễu vừa áy náy nói: “Hoàng mẫu phi cũng chỉ có thể bắt nạt con thôi.”
Nói xong, cô ngồi xổm xuống, chỉnh lại cổ áo cho cậu bé, ánh mắt dịu dàng: “Xuống ăn bánh đi con.”
Nghe thấy câu này, cậu bé liền chạy vụt đi nhưng không phải đi ăn bánh mà là chạy về phía phòng hóa trang, lát nữa cậu bé phải thay trang phục tiểu hoàng tử.
Diệp Sanh Ca nhìn theo bóng lưng cậu bé, rất hài lòng: “Đạo diễn, đứa nhỏ này quả nhiên rất có thiên phú.”
Mới tí tuổi đầu đã biết cách thử thách cô rồi.
Từ Hướng Kiệt rất đắc ý: “Đúng vậy. Đứa nhỏ này bên J quốc là một diễn viên nhí khá nổi tiếng, hai ngày trước nó vừa đến Dương Thành, tôi lập tức mời nó đến đây, nó cũng có kha khá fan hâm mộ ở trong nước.”
Diệp Sanh Ca tỏ vẻ rất mong đợi.
Đến lúc chính thức bấm máy, cậu bé quả nhiên không khiến cô thất vọng. Cậu bé rất có năng khiếu, diễn xuất tuy còn non nớt nhưng rất có tài năng, biểu cảm và giọng điệu đều rất đúng chỗ. Trong phim, hai người là mẹ con có mối quan hệ tương đối thoải mái, Tiết Ninh đối với Hoàng đế và các phi tần đều phải giữ lễ nghi, chỉ khi đối diện với con trai mới có thể bộc lộ vài phần vui tươi, vì vậy quan hệ mẹ con rất tốt. Sau một ngày hợp tác, cậu bé cũng dần quen với Diệp Sanh Ca, lúc nghỉ ngơi, cuối cùng cũng từ chỗ im lặng không nói tiến bộ đến mức ậm ừ để trả lời cho qua chuyện.
Diệp Sanh Ca thấy thú vị, càng thích trêu chọc cậu bé. Tuy cậu bé tỏ vẻ không vui nhưng có vẻ cũng không ghét cô.
Tan sở hôm đó, cô cố ý bắt tay chào tạm biệt cậu bé, cậu bé khịt mũi, ra vẻ người lớn nắm lấy tay cô lắc lắc: “Tạm biệt.”
Nói xong liền chạy biến.
Diệp Sanh Ca bật cười.
Cô tẩy trang, thay trang phục ra ngoài, tình cờ nhìn thấy cậu bé cũng đã thay một bộ đồ bình thường đang nép vào lòng một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, chắc là mẹ của cậu bé.
Người mẹ trẻ tuổi như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Sanh Ca.
Cách một khoảng khá xa, Diệp Sanh Ca không nhìn rõ mặt mũi đối phương, nhưng mơ hồ cảm nhận được vài phần dò xét và đánh giá, nhưng rất nhanh, người phụ nữ liền thu hồi ánh mắt, dắt tay cậu bé rời đi.
Diệp Sanh Ca cũng không suy nghĩ nhiều, chào tạm biệt nhân viên đoàn phim, lên xe trở về biệt thự Thiên Phàm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất