Diệp Sanh Ca ngây người.
Cô nhận ra mình lại chọc giận anh rồi, nhưng mà… tại sao chứ!
Cô vội vàng xoay người chui vào lòng anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Sao thế?”
Kỷ Thời Đình đang điều hòa lại nhịp thở, không để ý đến cô.
Diệp Sanh Ca cảm thấy vô cùng ấm ức, ngón tay vẽ vòng vòng trên ngực anh, nói một cách công bằng, cô cảm thấy hiện tại mình không hề có lỗi chút nào.
Hơi thở Kỷ Thời Đình trở nên dồn dập, anh nắm chặt tay cô: “Đừng quậy.”
“Nhưng mà anh lại giận rồi.”
Cái gì gọi là “lại”? Từ này nghe thật chói tai.
Kỷ Thời Đình liếc nhìn cô: “Không phải em bảo anh phải kiềm chế sao? Đã không cho anh làm, vậy thì đợi em nghỉ ngơi rồi nói tiếp.”
Diệp Sanh Ca suy nghĩ một chút: “Em đã nói với đạo diễn Từ rồi, ngày kia em không đến đoàn phim, vậy thì… chúng ta hẹn tối mai?”
Nói xong mắt cô sáng lên.
Đôi mắt đen láy của Kỷ Thời Đình chạm vào mắt cô, trong lòng đột nhiên mềm nhũn.
So với lúc đầu, người phụ nữ này đã tiến bộ hơn rất nhiều, anh thậm chí tin rằng trong lòng cô có anh.
Nhưng mà vẫn chưa đủ.
Anh cảm thấy mình giống như một kẻ săn mồi không biết thỏa mãn, chỉ bắt được con mồi thôi thì chưa đủ, anh muốn con mồi phải cam tâm tình nguyện chui vào cái bẫy mà anh đã giăng sẵn.
Anh đã đủ thận trọng rồi, nhưng người phụ nữ này còn thận trọng hơn anh. Hơn nữa ngay từ đầu, bước tiến của hai người đã không đồng nhất.
Mặc dù lý trí nghĩ như vậy nhưng Kỷ Thời Đình vẫn rất bực bội liền giữ lấy gáy cô, hơi ngẩng cằm lên, há miệng ngậm lấy vành tai cô.
Toàn thân Diệp Sanh Ca run lên: “Đừng… đừng đừng đừng!”
Kỷ Thời Đình lại cắn nhẹ lên tai cô một cái, nghe thấy tiếng kêu đau của cô, trong lòng anh mới cân bằng hơn nhiều.
“Ngủ đi.” Giọng nói trầm thấp của anh rốt cuộc cũng mang theo hai phần dịu dàng.
Diệp Sanh Ca có chút mơ màng, bất quá ít ra anh cũng không còn giận nữa.
Vì vậy, cô an tâm chìm vào giấc ngủ.
…
Ngày hôm sau, Diệp Sanh Ca đến đoàn phim từ rất sớm, may là phần lớn mọi người trong đoàn phim đều không biết cô cũng ở trên chiếc du thuyền gặp nạn hai ngày trước.
Sau khi gặp mặt Tần Hựu Huy, hai người trao đổi sơ qua về quá trình trốn thoát đều cảm thấy rất may mắn.
Tuy nhiên, thái độ của Tần Hựu Huy đối với cô so với trước đây có thêm hai phần kính trọng, bớt đi hai phần thân thiết, có lẽ là bởi vì biết được kim chủ của cô là Kỷ Thời Đình…
Cô trở về phòng trang điểm, nhận được sự chào đón nồng nhiệt của Lâm Nhiễm, nếu như tối hôm qua cô không gọi điện thoại cho cô nhóc này thì có lẽ biểu hiện của cô nhóc sẽ còn khoa trương hơn.
“Chị Sanh Ca, tối hôm qua em còn chưa kịp nói cho chị biết, Mộ Hiểu Nhã xem ra tiêu đời rồi!” Lâm Nhiễm đắc ý dạt dào, “Cô ta lừa dối cư dân mạng, bị mắng chửi thảm thiết, rất nhiều nhãn hàng đã hủy hợp đồng còn phải bồi thường tiền nữa! Hừ! Nhưng mà Trần An Chi vẫn chưa đổi nữ chính… Thật tức chết đi được, em quyết định tẩy chay bộ phim mới của ông ta!”
Diệp Sanh Ca khẽ trầm ngâm, trước đây Tiêu Duệ Lang lăng xê Mộ Hiểu Nhã là vì muốn đối đầu với cô. Sau sự kiện du thuyền, liệu anh ta có còn tiếp tục lăng xê Mộ Hiểu Nhã nữa không?
Tuy nhiên, thủ đoạn của người đàn ông này không thể nào đoán trước được, cho nên Diệp Sanh Ca cũng không suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, cô cười tủm tỉm chọc chọc vào má Lâm Nhiễm: “Nghe nói ‘con trai’ của chị đến rồi, nó đâu rồi?”
“Đúng rồi! Cậu bé tên Tiểu Tranh ấy!” Hai mắt Lâm Nhiễm sáng rực, “Vừa nãy em nhìn thấy thằng bé ở bên kia, đứa nhỏ đó đẹp trai đáng yêu quá đi! Tim em muốn tan chảy luôn rồi!”
Sự tò mò của Diệp Sanh Ca lập tức bị khơi dậy.
Sau khi trang điểm xong đi ra ngoài, quả nhiên cô nhìn thấy một cậu bé khoảng ba bốn tuổi bên cạnh Từ Hướng Kiệt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất