… Xem ra người nào đó đã hoàn toàn hồi phục, cả về tinh thần lẫn thể lực.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy được hơi nước nhuộm đẫm của người đàn ông, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn.
“À đúng rồi, ngày kia là cuối tuần, anh bảo em cuối tuần về mà? Có bất ngờ gì vậy?” Diệp Sanh Ca chợt nhớ tới chuyện này.
Kỷ Thời Đình hơi nhíu mày.
Tiêu Thành đã chết, người nắm quyền nhà họ Tiêu bây giờ đã là Tiêu Duệ Lãng.
Vậy thì, bên Trần An Chi e rằng lại có biến cố.
“Chờ anh thông báo.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, vừa nói đã cắn nhẹ lên tai cô.
“Đúng rồi, còn có…” Diệp Sanh Ca thở hắt ra, cố gắng lờ đi cảm giác người đàn ông mang đến cho mình, “Ngày mai em phải về đoàn phim… Đạo diễn Từ nói đã tìm được diễn viên nhí đóng vai con trai em rồi, bảo em ngày mai đến đoàn phim gặp mặt đứa bé đó… Anh nên kiềm chế một chút…”
Động tác của Kỷ Thời Đình đột ngột dừng lại: “Đóng vai con trai em?”
“Vâng… Nhân vật Tiết Ninh mà em đóng rất mắn đẻ. Nói đến đây, trong phim cung đấu có thể sinh con quả thực là vũ khí chiến thắng bất bại!” Diệp Sanh Ca cảm thán.
Người đàn ông suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Tập luyện trước cũng tốt.”
Mặt Diệp Sanh Ca hơi nóng lên, cô do dự một chút rồi hỏi: “Kỷ Thời Đình, anh… có thật sự muốn em sinh con cho anh không?”
Từ trước đến nay, đều là ông nội Kỷ giục giã chuyện con cái nhưng người đàn ông này lại rất ít khi bộc lộ ý nguyện về mặt này.
Lúc trước khi cô cố gắng quyến rũ anh cũng từng lấy cớ sinh con cho anh, anh đã từ chối.
Sau đó anh còn chủ động sử dụng biện pháp an toàn.
Vì vậy, Diệp Sanh Ca không khỏi có chút không chắc chắn.
“Vậy còn em, em có bằng lòng sinh con cho anh không?” Anh nâng khuôn mặt cô lên, ánh mắt sâu thẳm.
Diệp Sanh Ca suy nghĩ hai giây, gật đầu thật mạnh: “Em bằng lòng.”
Một cuộc hôn nhân, có con và không có con khác biệt rất lớn. Có con là có trách nhiệm, đến lúc đó dù là cô hay Kỷ Thời Đình, đều không thể dễ dàng bỏ mặc con cái. Vì vậy, trước đây cô như con đà điểu trốn tránh suy nghĩ về vấn đề này, dù sao cô cũng tin rằng trước khi vết bớt của mình biến mất, cô sẽ không mang thai.
Nhưng sau đêm qua, cô đã hoàn toàn nghĩ thông suốt. Cô tin tưởng người đàn ông này dù thế nào cũng sẽ không vô trách nhiệm, cũng sẽ không làm ra chuyện bất lợi cho cô, cho nên cô không có gì phải sợ.
Cô không còn sợ hãi việc yêu anh, cũng bằng lòng sinh con cho anh.
Diệp Sanh Ca kiên định nhìn anh.
Kỷ Thời Đình dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, ánh mắt hơi tối lại.
“Vì sao?” Anh khàn giọng hỏi.
“Bởi vì em tin anh sẽ là một người cha tốt.” Diệp Sanh Ca nghiêm túc trả lời.
Tuy nhiên, câu trả lời này lại khiến sắc mặt Kỷ Thời Đình càng thêm u ám.
Anh hơi nhíu mày, đột nhiên cúi đầu ngậm lấy môi cô, trao cho cô một nụ hôn sâu và triền miên. Sau đó, anh đưa tay kéo váy ngủ của cô.
Diệp Sanh Ca bị anh hôn đến thở hổn hển, vẫn không quên nhắc nhở anh: “Ngày mai em còn phải dậy sớm, anh… chú ý kiềm chế một chút…”
Tay Kỷ Thời Đình đột ngột dừng lại.
Anh khẽ ngẩng mắt, nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn nghe lời của người phụ nữ, trong lòng đột nhiên cảm thấy tức giận vô cớ.
Đúng vậy, sau đêm qua cô không còn trốn tránh sợ hãi sự gần gũi của anh, nhưng bây giờ thì sao? Báo ân sao?
Anh thà rằng cô ngang bướng cự tuyệt còn hơn là nghe thấy loại thỏa hiệp mang ý tứ báo đáp này.
Yết hầu Kỷ Thời Đình trượt lên xuống, đột nhiên xoay người nằm xuống, giọng nói khàn khàn gần như không mang theo chút cảm xúc nào: “Nếu em muốn dậy sớm, vậy thì ngủ đi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất