“Em ghen sao?” Giọng Kỷ Thời Đình trầm xuống, đưa tay nhéo nhẹ má cô.
“Không có, em chỉ là tò mò thôi.” Ánh mắt cô chớp động, “Hơn nữa, những người thích anh như Tạ Tư Ỷ chắc là không ít đâu…”
May mà người đàn ông này luôn lạnh lùng, không dễ gần phụ nữ, nếu không e rằng những minh tinh theo đuổi anh sẽ còn nhiều hơn nữa.
“Chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh chỉ muốn em, những người khác anh đều không có hứng thú.” Anh như cười như không, “Chỉ có em mới dám cả gan câu dẫn anh.”
Diệp Sanh Ca nghẹn họng.
“… Vậy mà lúc trước anh còn không muốn động vào em!” Cô bất mãn lầm bầm.
“Nhưng không có nghĩa là anh không muốn bị em câu dẫn.” Anh cười đầy ẩn ý, “Cố gắng lên.”
Diệp Sanh Ca: “…”
Khó hiểu đến mức này, cô cũng phải bó tay.
Vậy nên những minh tinh có ý đồ với anh lúc trước đều thua ở sự dè dặt sao? Còn cô bởi vì nhất định phải ngủ với anh, kết quả lại trở thành Kỷ phu nhân mà người người ngưỡng mộ?
Trong lòng Diệp Sanh Ca bỗng dâng lên muôn vàn cảm xúc lẫn lộn.
“Em… em còn có việc.” Nói rồi cô rút tay định chuồn đi.
Nhưng Kỷ Thời Đình nào dễ dàng bỏ qua như vậy, anh giữ chặt cổ tay cô, giọng điệu không cho phép từ chối: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh. Rốt cuộc em đã nói gì với cô ta?”
“Chẳng phải cô ta thích anh sao, cho nên em chỉ… hơi khoe khoang chút xíu tình cảm của chúng ta thôi, em cũng không ngờ lại kích động cô ta đến mức ấy.” Diệp Sanh Ca thành khẩn nhìn anh.
Kỷ Thời Đình nhếch mép tỏ vẻ hài lòng: “Ừm, coi như lanh lợi.”
“Anh quá khen.” Diệp Sanh Ca cười gượng gạo, chuồn lẹ.
Cô cảm thấy nếu Kỷ Thời Đình biết được cô đã nói gì với Tạ Tư Ý chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
…
Diệp Sanh Ca trở về phòng ngủ phụ.
Bây giờ cô dùng phòng ngủ phụ làm phòng sách, bình thường khi cần nghiên cứu kịch bản, cô đều ở đây.
Cô vào nhà vệ sinh soi gương trước.
Tạ Tư Ý nói cô và Lăng Vũ Đồng giống nhau, chắc chắn không phải là nói suông.
Nói trong lòng cô không để ý chút nào là giả. Nhưng cô cũng tin Kỷ Thời Đình đồng ý kết hôn với cô không liên quan gì đến Lăng Vũ Đồng.
… Kỳ thực cô hoài nghi, Kỷ Thời Đình chưa từng yêu bất kỳ người phụ nữ nào.
Mặc dù bọn họ đã có nhiều lần thân mật, nhưng Diệp Sanh Ca vẫn cảm thấy khoảng cách giữa cô và trái tim anh rất xa.
Cô chỉ là con mồi của anh, làm sao thợ săn có thể nảy sinh tình cảm với con mồi của mình chứ.
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca thở dài một hơi, sau đó lại gạt bỏ cảm xúc phiền muộn không đâu vào đâu này ra khỏi đầu.
Hiện tại cô thật sự không thích hợp để đa sầu đa cảm.
Cô trở lại giá sách, đầu ngón tay lướt qua từng kịch bản mà Thượng Thiên Ý gửi cho cô trước đó. Bởi vì cô chưa có bất kỳ tác phẩm nào ra mắt, cho nên kịch bản gửi đến tay cô đều là những kịch bản mà người khác đã chọn lựa rồi, không có cái nào khiến cô có ham muốn diễn xuất.
“Tiết Ninh Truyện” còn hai tháng nữa là đóng máy, cô nhất định phải nhận được một bộ phim khác trước lúc đó.
Diệp Sanh Ca suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Thượng Thiên Ý.
“Cậu tìm được video ghi hình của Mộ Hiểu Nhã rồi à?” Thượng Thiên Ý vội vàng hỏi.
“Ờ… chưa.” Diệp Sanh Ca chột dạ, “Cậu cũng đừng quan tâm đến Mộ Hiểu Nhã nữa được không?”
“Sao tớ không quan tâm được?” Thượng Thiên Ý tức giận, “Cậu có biết, vất vả lắm mới có mấy khán giả tham gia ghi hình hôm đó đăng weibo, kết quả đều bị xóa trong nháy mắt. Đoàn phim tuyên bố sa thải Mộ Hiểu Nhã ngược lại bị mắng te tua.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất