Diệp Sanh Ca thầm hiểu.
Weibo bị xóa trong nháy mắt… Tinh Tập không có bản lĩnh đó, xem ra chỉ có thể là Tiêu Duệ Lãng.
Qủa nhiên anh ta muốn bảo vệ Mộ Hiểu Nhã, có lẽ đây cũng là cách anh ta trả thù Kỷ Thời Đình và cô?
“Bên phía chương trình “Ngôi Sao Đối Mặt” nói như thế nào?” Diệp Sanh Ca hỏi.
“Còn có thể nói như thế nào? Bọn họ nhận của Mộ Hiểu Nhã mấy chục triệu tệ, đương nhiên phải lên tiếng bênh vực cô ta. Đại ý là Mộ Hiểu Nhã vì sức khỏe không tốt, cho nên ghi hình được một nửa thì phải dừng lại, tập này sẽ không được phát sóng. Bọn họ sẽ tìm ngôi sao khác thay thế, sau này có cơ hội sẽ hợp tác lại với Mộ Hiểu Nhã.” Thượng Thiên Ý bực bội nói, “Mộ Hiểu Nhã cũng đăng một bài xin lỗi trên Weibo, sau đó fan hâm mộ thi nhau vào an ủi cô ta. Những bình luận nào nói cô ta mạo danh Mộc Hạ, cơ bản đều bị xóa sạch.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Diệp Sanh Ca đã sớm dự đoán được điều này, cho nên cũng khá bình tĩnh, “Chỗ dựa của Mộ Hiểu Nhã quá lớn, chúng ta tạm thời nên tránh cô ta. Bây giờ vấn đề nan giải là những kịch bản cậu gửi đến, tôi đều thấy không được. Bên cậu có kịch bản nào hay không?”
“Thật ra cũng có mấy kịch bản không tệ, chỉ là bên đầu tư gửi đến cho tôi không phải là dành cho cậu.” Thượng Thiên Ý nói thẳng.
“Tôi biết, cậu cứ gửi đến cho tôi xem trước.” Giọng Diệp Sanh Ca có chút bất đắc dĩ, “Nếu tôi ưng ý vai diễn nào, chúng ta lại nghĩ cách tranh thủ.”
“Được rồi, cậu là bà chủ, cậu nói được là được.” Thượng Thiên Ý hừ một tiếng, “Chú ý kiểm tra hòm thư. Gần đây tôi cũng đang để ý mấy gương mặt mới, đã gửi hồ sơ cho cậu rồi đấy, xem xong thì phản hồi lại cho tôi.”
“Không thành vấn đề.” Diệp Sanh Ca cúp điện thoại, lập tức mở máy tính bắt đầu làm việc.
Đợi cô xem xong hồ sơ, phản hồi ý kiến xong thì cũng đã đến giờ cơm tối.
Cô vội vàng rời khỏi phòng, đi xuống lầu.
Dì Tú vừa lúc đi từ trong bếp ra, nhìn thấy cô liền cười nói: “Thiếu phu nhân, cô xuống rồi à? Cơm tối sắp xong rồi.”
“Thời Đình đâu? Anh ấy ra ngoài rồi ạ?”
“Không có, thiếu gia đang ở ban công tầng ba.” Dì Tú thở dài, “Mỗi lần tâm trạng không tốt, cậu ấy đều đến đó. Vừa hay, cô lên gọi thiếu gia xuống ăn cơm nhé.”
Tâm trạng không tốt?
Diệp Sanh Ca giật mình. Rõ ràng lúc chiều cô và anh ấy tạm biệt, anh ấy không hề có biểu hiện gì là tâm trạng không tốt.
Chẳng lẽ cô đã bỏ sót điều gì?
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca không dám chậm trễ, vội vàng lên lầu đi đến ban công tầng ba.
Ban công nằm đối diện với mặt hồ. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, mặt hồ dưới ánh chiều tà phản chiếu ánh sáng lấp lánh màu đỏ rực.
Trong khung cảnh như vậy, bóng lưng người đàn ông càng toát lên vẻ tiêu điều.
Cô chưa từng thấy Kỷ Thời Đình như vậy.
Cô lặng lẽ đi đến, ngồi xuống bên cạnh anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Thời Đình…”
Trong miệng Kỷ Thời Đình vẫn còn ngậm một điếu thuốc, nghe thấy tiếng cô, anh lấy điếu thuốc ra. Đôi mắt đen láy vẫn còn vương lại chút ánh sáng lấp lánh của mặt hồ, mơ hồ và trống rỗng.
Tim Diệp Sanh Ca càng thêm thắt lại.
“Em đến đây làm gì?” Anh chớp mắt, ánh mắt đã khôi phục lại sự tỉnh táo. Giọng nói rất nhạt, nhạt đến mức không mang theo chút cảm xúc nào.
“Cái đó… vừa rồi em quên hỏi anh.” Diệp Sanh Ca suy nghĩ một chút, “Mẹ anh tìm anh giúp chuyện gì vậy?”
Anh khẽ cười một tiếng, giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng mỉa mai: “Cuối cùng em cũng chịu hỏi rồi sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất