Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Lần sau có dịp lại đi dạo.” Tạ Tư Ỷ hít sâu một hơi.
“Vậy cũng được.” Diệp Sanh Ca cố ý châm thêm một câu, “Tôi và Thời Đình thường thích đi dạo trong vườn, có lần anh ấy suýt nữa thì… Ôi thôi thôi, không nói nữa, chúng ta vào nhà thôi!”
Nhìn sắc mặt cứng đờ và xanh mét của Tạ Tư Ỷ, Diệp Sanh Ca biết điểm dừng, mỉm cười tiến lên khoác lấy cánh tay cô ta: “Chị Tư Ỷ, tôi nói hơi nhiều, mong chị đừng để bụng.”
“Đương nhiên là không.” Tạ Tư Ỷ nghiến răng nói.
Diệp Sanh Ca nghĩ lúc này có lẽ cô ta muốn bóp chết mình cho rồi.
Trong phòng khách, Hứa Thiều Khanh và Kỷ Thời Đình rõ ràng đã nói chuyện xong.
“Vậy thì cảm ơn con rất nhiều, Thời Đình.” Hứa Thiều Khanh cười tao nhã, “Mẹ không giúp được gì cho con, ngược lại còn làm phiền con.”
“Không có gì.” Giọng điệu của Kỷ Thời Đình vẫn bình thản như nước, “Tôi còn có việc, không giữ hai người lại nữa.”
Trên mặt Hứa Thiều Khanh thoáng qua một tia thất vọng, bà cúi mắt xuống, cười có chút chua xót: “Ừm, mẹ và Tư Ỷ về đây.”
Tạ Tư Ỷ cũng nhân cơ hội buông tay Diệp Sanh Ca, đi tới khoác lấy cánh tay Hứa Thiều Khanh: “Mẹ, Thời Đình… cậu ấy đồng ý rồi?”
“Ừm.” Hứa Thiều Khanh gật đầu cười.
Tạ Tư Ỷ lập tức nhìn Kỷ Thời Đình với vẻ biết ơn: “Cảm ơn em rất nhiều, Thời Đình.”
Kỷ Thời Đình lạnh nhạt “ừm” một tiếng, đi tới nắm lấy tay Diệp Sanh Ca.
“Ra ngoài sao không mặc thêm áo vào?” Anh nhíu mày, “Mới có mấy phút mà tay đã lạnh thành thế này rồi.”
Diệp Sanh Ca bật cười, không chút ngại ngùng nhét tay vào trong áo anh, nhân tiện ôm lấy anh: “Vậy anh ủ ấm cho em đi.”
Nói xong câu đó, cô chớp chớp mắt, ánh mắt chạm phải Tạ Tư Ỷ đang đứng cách đó không xa.
Sắc mặt Tạ Tư Ỷ xanh mét, dường như tức giận đến mức nghiến răng.
Diệp Sanh Ca như thể không nhìn thấy lửa giận của cô ta, nở một nụ cười rạng rỡ với cô ta, còn chào tạm biệt Hứa Thiều Khanh: “Bác gái, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Hứa Thiều Khanh nhìn bóng dáng hai người dựa vào nhau, trên mặt vừa an ủi vừa phức tạp.
Tạ Tư Ỷ dời mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, mới khôi phục lại dáng vẻ tao nhã ban đầu.
“Mẹ, chúng ta đi thôi.” Cô ta nặn ra một nụ cười.
Sau khi hai người rời đi, Diệp Sanh Ca mới thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Thời Đình nhếch mép, đưa tay nâng cằm cô lên: “Hai người đã nói gì vậy?”
Anh vốn tưởng rằng Tạ Tư Ỷ sẽ nói linh tinh gì trước mặt cô, đã chuẩn bị tinh thần để an ủi cô sau khi hai người rời đi.
Không ngờ cô gái này lại vênh váo đắc ý, ngược lại là Tạ Tư Ỷ bị chọc tức.
Ánh mắt Diệp Sanh Ca có chút chớp động.
Vừa rồi đối mặt với Tạ Tư Ỷ, cô đã dốc hết khả năng diễn xuất của mình, cho nên mới có thể ung dung ứng phó, nhưng lúc này nghĩ lại những lời mình đã nói, cô lại chợt đỏ mặt.
“Không có gì, chỉ là vài chuyện con gái thôi.” Cô cười gượng gạo, định rút tay về.
Kỷ Thời Đình lại giữ chặt tay cô, khẽ cười: “Tạ Tư Ỷ luôn tự cao tự đại, chưa bao giờ thất thố trước mặt người khác. Em rốt cuộc đã nói gì với cô ta, hửm?”
Diệp Sanh Ca len lén liếc anh một cái: “Em thấy, hình như cô ta rất hứng thú với vị trí Kỷ phu nhân.”
Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Vậy nên?”
“Xem ra anh biết rõ cô ta có ý với anh mà.” Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, “Cô ta xinh đẹp, xuất thân lại tốt, còn thích anh nữa. Đối với anh mà nói hẳn là một lựa chọn hoàn hảo, sao lúc trước anh không cân nhắc đến cô ta?”

Ads
';
Advertisement