Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt: “Tôi biết tiểu thư Lăng Vũ Đồng từng có hôn ước với Thời Đình, nhưng thật sự không ngờ lại có người nói tôi giống cô ấy.”
Trên mặt Tạ Tư Ỷ mang theo vẻ áy náy: “Xin lỗi… lẽ ra tôi không nên nhắc đến cô ta.”
“Không sao đâu, tôi không để ý.” Diệp Sanh Ca cười cười, xua tay.
Trong mắt Tạ Tư Ỷ thoáng qua một tia kinh ngạc, cô ta mím môi cười nói: “Cô không để ý là tốt rồi. Dù sao thì trong mắt người khác, Thời Đình chỉ coi cô là người thay thế cô ta…”
“Thay thế? Ha ha ha, chị thật là giàu trí tưởng tượng!” Diệp Sanh Ca bật cười, “Lăng Vũ Đồng không phải vẫn sống tốt sao? Nếu Thời Đình còn nhớ đến cô ta, chắc chắn sẽ đi tìm cô ta rồi, đâu còn đến lượt tôi! Ôm một người sống mà nhớ nhung một người sống khác, chuyện nhảm nhí như vậy không phải phong cách của Thời Đình.”
Tạ Tư Ỷ dường như không ngờ cô lại phản ứng như vậy, nét mặt cô ta có chút cứng đờ, sau đó mới cười nói: “Cô có thể nghĩ như vậy tôi rất vui mừng. Phải biết rằng, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi thật sự bị dọa một phen. Thật là trùng hợp…”
“Cũng không hẳn là trùng hợp, chỉ có thể nói Thời Đình tình cờ thích kiểu người như tôi và tiểu thư Lăng Vũ Đồng thôi.” Diệp Sanh Ca nháy mắt với cô ta, “Chị nói xem đúng không?”
Tạ Tư Ỷ nhìn cô sau đó mỉm cười: “Đúng vậy. Xem ra cậu ấy chính là thích kiểu người như vậy.”
“Đúng mà.” Diệp Sanh Ca cười duyên dáng, “Hơn nữa, lúc trước là tôi theo đuổi anh ấy đấy.”
Tạ Tư Ỷ nhướn mày: “Chuyện này tôi thật sự không ngờ tới.”
“Đúng vậy, Thời Đình là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.” Diệp Sanh Ca cười ngọt ngào, “Anh ấy mà nhiệt tình thì… thật sự là không đỡ nổi!”
Cô nói xong câu đó với vẻ hơi ngượng ngùng, liền thấy người phụ nữ đối diện bất giác siết chặt hai tay.
Ánh mắt Diệp Sanh Ca lóe lên, trong lòng càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Vị Tạ tiểu thư này rõ ràng là có ý đồ với Kỷ Thời Đình, nếu không sao lại cố tình nhắc đến Lăng Vũ Đồng trước mặt cô?
“Xem ra hai người rất tình cảm.” Nụ cười của Tạ Tư Ỷ đã có chút cứng ngắc, “Mẹ nhất định sẽ rất vui.”
“Đúng vậy.” Diệp Sanh Ca e lệ lấy tay che mặt, “Lúc nãy trước khi chị và bác gái đến, tôi và Thời Đình còn đang thân mật. Nếu không phải hai người đột nhiên đến thăm, có khi anh ấy lại ôm tôi về phòng rồi… Mấy ngày nay anh ấy được nghỉ, chắc chắn sẽ không tha cho tôi… Thật là, sao thể lực của anh ấy lại tốt như vậy chứ…”
Cô nói một câu, sắc mặt Tạ Tư Ỷ lại cứng đờ thêm một phần.
Thấy lửa đã đủ, Diệp Sanh Ca mới ngượng ngùng ngừng lại: “Ôi, xin lỗi chị, tôi nhất thời không kiềm chế được, sao lại nói với chị những chuyện này chứ? Xấu hổ quá! Nhưng mà… đều là phụ nữ với nhau, chắc chị cũng hiểu.”
“Tôi hiểu.” Tạ Tư Ỷ gượng cười, hai tay siết chặt lấy nhau.
Mặc dù đáy mắt cô ta đã sắp bốc hỏa.
“Tôi chỉ muốn chị và bác gái yên tâm, tình cảm của tôi và Thời Đình rất tốt.” Ánh mắt Diệp Sanh Ca lóe sáng, lại thêm dầu vào lửa, “Tôi biết, trước đây có tin đồn nói Thời Đình có vấn đề về sức khỏe… Tôi thấy loại tin đồn này thật sự quá đáng! Thời Đình lợi hại lắm!”
Môi Tạ Tư Ỷ mấp máy, một lúc lâu sau mới đè nén được cơn giận, cô ta giật giật khóe miệng: “Chắc họ nói chuyện xong rồi, chúng ta quay lại thôi.”
“Ơ, còn chưa dạo vườn hoa xong mà!” Diệp Sanh Ca mở to mắt, vẻ mặt vừa vô tội vừa ngoan ngoãn y như một đóa bạch liên hoa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất