Đồng tử Kỷ Thời Đình co lại, trầm giọng lên tiếng: “Em nói là, em là Mộc Hạ?”
“Vâng…” Diệp Sanh Ca rụt rè nói. “Chính là Mộc Hạ mà anh thích đó. Em… em không phải cố ý giấu anh, em chỉ là ngại nói với anh thôi.”
Kỷ Thời Đình hít sâu một hơi thuốc, ánh mắt đen láy, sâu thăm thẳm.
Trong lòng Diệp Sanh Ca có chút không yên. Cuối cùng cô cũng nói ra sự thật này, nhưng lại là trong hoàn cảnh này.
Phản ứng của anh cũng nằm ngoài dự đoán của cô.
“Rất tốt, thì ra vợ anh chính là Mộc Hạ.” Anh chậm rãi nói, giọng nói nén lại như thể thất vọng đến cùng cực. “Chuyện quan trọng như vậy mà em cũng giấu anh, ngay cả người ngoài cũng biết, chỉ có anh là không biết chuyện gì?”
Giọng điệu thất vọng của người đàn ông như một con dao nhọn đâm thẳng vào tim cô, khiến cô cảm thấy vô cùng tội lỗi.
“Em… em thật sự không phải cố ý…” Cô lắp bắp giải thích.
“Nếu em nói cho anh biết sớm hơn thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra.” Giọng Kỷ Thời Đình khàn khàn. “Em còn giấu anh chuyện gì nữa không?”
“Chỉ có chuyện này thôi, không còn gì khác nữa!” Diệp Sanh Ca vội vàng nhớ lại. “Chuyện em là Mộc Hạ, hiện tại người biết còn có Thượng Thiên Ý và Mộ Ngạn Hoài. Hôm đó em mượn anh Tiểu Khâu chính là vì hôm nay có thể vạch trần Mộ Hiểu Nhã. Ban đầu em đã có được bằng chứng video, chuẩn bị đăng lên mạng nhưng ổ cứng bị Tiêu Duệ Lãng cướp mất rồi.”
Cô không kìm được nói hết một lượt những chuyện gần đây xảy ra cho anh nghe: “Xin lỗi anh. Rất nhiều chuyện, em không nói cho anh biết, không phải là không tin tưởng anh mà là không muốn nợ anh.”
Kỷ Thời Đình dụi tắt điếu thuốc, ném vào gạt tàn, đưa tay nâng cằm cô lên: “Nếu em thật sự nghĩ như vậy thì ngay từ đầu đã không nên tiếp cận anh. Em nợ anh còn ít sao.”
“Cái đó, không giống nhau.” Cô giải thích. “Mặc dù em vì muốn xóa bỏ vết bớt mới tiếp cận anh, nhưng anh cũng đâu có thiệt thòi gì… Sau đó, đóng vai nữ chính, mở công ty giải trí, em tin tưởng có thể mang đến cho anh lợi nhuận phong phú, cho nên…”
“Cho nên, những chuyện này em không cảm thấy nợ anh.” Kỷ Thời Đình khẽ cười nhạo. “Em tính toán cũng rõ ràng đấy. Nói cho cùng, em vẫn chưa có ý thức về việc làm vợ của anh.”
Diệp Sanh Ca không còn lời nào để phản bác, ủ rũ cúi đầu: “Thời Đình, em thật sự biết sai rồi, anh đừng giận nữa được không?”
Cô không thể không thừa nhận, Kỷ Thời Đình nói đúng. Mỗi lần cô muốn dỗ dành anh, lời ngọt ngào nào cũng nói ra được, nhưng bản thân cô lại không hề làm như vậy.
Cô không muốn làm phiền anh, kết quả ngược lại khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, cuối cùng vẫn phải nhờ anh dọn dẹp hậu quả.
Kỷ Thời Đình nhìn vẻ hối hận trên mặt cô, đáy mắt thoáng qua một tia ý cười hài lòng.
Nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ.
Anh ôm chặt cô, trầm giọng nói: “Chỉ cần em thật sự biết sai, anh sẽ không giận.”
Diệp Sanh Ca không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa thoát khỏi nguy hiểm.
“Vậy… chuyện của Tiêu Duệ Lãng phải làm sao bây giờ?” Cô lo lắng hỏi. “Thế lực nhà họ Tiêu rất lớn phải không? Anh ta sẽ gây nguy hiểm cho anh sao?”
Vẻ mặt Kỷ Thời Đình thờ ơ: “Cũng hơi khó giải quyết, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn thôi.”
“Xin lỗi anh…” Diệp Sanh Ca hối hận nói. “Sau này có chuyện gì, em đảm bảo sẽ nói cho anh biết ngay lập tức.”
Kỷ Thời Đình vuốt ve mái tóc dài của cô, nhếch môi, thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất