“Thời Đình, anh có hối hận không?” Giọng nói Diệp Sanh Ca nhẹ bẫng.
“Hối hận cái gì?” Kỷ Thời Đình vẫn đang dùng tay vuốt ve mái tóc dài của cô, thản nhiên hỏi.
“Hối hận vì lúc trước cưới em.” Giọng Diệp Sanh Ca có chút buồn bã, “Nếu anh cưới một tiểu thư danh giá nào đó, có lẽ bây giờ đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”
“Không.” Kỷ Thời Đình không chút do dự thốt ra một chữ.
“Vì sao?” Diệp Sanh Ca không nhịn được ngẩng đầu lên, trái tim bỗng chốc treo lơ lửng.
“Không có tiểu thư danh giá nào lại suốt ngày vắt óc tìm cách quyến rũ anh như em.” Kỷ Thời Đình cong cong khóe môi, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.
“Em gây ra rắc rối lớn như vậy cho anh, anh cũng không hối hận sao?” Diệp Sanh Ca vẫn cố chấp hỏi.
“Em muốn anh trả lời thế nào?” Anh khẽ cười, nhướng mày, “Anh chỉ muốn em, những người khác anh đều không có hứng thú, cho nên, dù em có gây thêm rắc rối cho anh, anh cũng cam tâm tình nguyện. Câu trả lời này em hài lòng chưa?”
Gò má Diệp Sanh Ca nóng bừng, rõ ràng biết anh đang trêu chọc nhưng nhịp tim cô vẫn vì thế mà hỗn loạn.
“Em không có ý đó…” Cô cứng miệng, “Dù sao anh cũng đã cưới em rồi, cho dù hối hận cũng đã muộn.”
Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại, ngón tay thon dài khẽ lướt qua cánh môi cô, khàn giọng cười khẽ: “Ngốc quá.”
“Này.” Diệp Sanh Ca bất mãn, “Không được công kích cá nhân như vậy!”
Kỷ Thời Đình nâng cằm cô lên, khuôn mặt tuấn tú áp sát.
Diệp Sanh Ca căng thẳng mở to mắt, tưởng anh muốn hôn cô, nhưng anh lại dừng lại ngay trước khi chạm vào môi cô.
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm như đêm đen, tựa như một dòng xoáy có thể hút cô vào bất cứ lúc nào. Tim Diệp Sanh Ca đập loạn nhịp, vô thức nắm chặt lấy vai anh.
Tuy nhiên, Kỷ Thời Đình vẫn không hôn xuống. Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm. Dần dần, Diệp Sanh Ca không chịu đựng nổi nữa, đỏ mặt né tránh ánh mắt anh.
Bị anh nhìn như vậy, không chỉ tim đập loạn nhịp mà ngay cả hơi thở của cô cũng trở nên hỗn loạn.
Thế nhưng phản ứng của cô lại khiến Kỷ Thời Đình rất hài lòng.
Anh khẽ cười: “Rất thất vọng?”
“Em không có…”
“Vẻ mạnh bạo không kiêng dè lúc trước quyến rũ anh đâu rồi? Bây giờ đã không chịu nổi nữa rồi?” Anh khẽ vuốt ve vết bớt đỏ tươi trên mặt cô, “Nó vẫn chưa biến mất hoàn toàn đâu, em không nên cố gắng hơn sao.”
“Không vội…” Ánh mắt Diệp Sanh Ca đảo đi đảo lại không dám nhìn thẳng anh, hờn dỗi nói, “Dù sao thì tạm thời em cũng không có phim mới để thử vai.”
Trước đây cô dám làm càn như vậy là bởi vì không có ý đồ gì với anh.
Nhưng bây giờ, cô gần như không thể kiềm chế nổi ý đồ của mình với anh nữa rồi, nếu còn tiếp tục quyến rũ anh, e rằng người sa vào lưới tình chính là cô.
“Vẫn còn muốn tiếp tục giữ khoảng cách với anh sao?” Anh nhìn cô đầy ẩn ý, “Đáng tiếc là em không còn cơ hội nữa rồi.”
“Vì sao?” Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh.
“Nếu em không muốn bị Tiêu Duệ Lãng tìm thấy, mấy ngày nay tốt nhất nên ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.” Ánh mắt anh mang theo sự cảnh cáo.
Diệp Sanh Ca giật mình: “Em đang quay phim ở đoàn phim, anh ta không thể làm gì em được chứ!”
“Mảng kinh doanh của nhà họ Tiêu rất rộng, em cho rằng Từ Hướng Kiệt có thể ngăn cản cậu ta sao?” Kỷ Thời Đình cười lạnh.
“Vậy… vậy em có thể ở lại biệt thự Thiên Phàm, không nhất thiết phải ở bên cạnh anh…” Diệp Sanh Ca vùng vẫy.
“Ở bên cạnh anh là an toàn nhất.” Người đàn ông nhướng mày.
“Chẳng lẽ Tiêu Duệ Lãng dám chạy đến biệt thự Thiên Phàm bắt cóc người sao?”
“Em cho rằng anh ta không dám?” Kỷ Thời Đình cười khẩy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất