Đối với Kỷ Thời Đình mà nói, chung quy vẫn là vô cùng rắc rối.
Vừa rồi cô không kịp nghĩ sâu xa như vậy, bây giờ không thể không thừa nhận chuyện này sẽ để lại nhiều hậu quả khôn lường khác. Mặc dù cô vẫn luôn cố gắng không gây thêm phiền phức cho anh, nhưng cuối cùng vẫn là không thể.
“Xin lỗi…” Cô ủ rũ cúi đầu. “Em… em sẽ nghĩ cách.”
Kỷ Thời Đình cười lạnh: “Nghĩ cách? Em có thể nghĩ cách gì?”
Diệp Sanh Ca nghẹn họng: “… Nếu không thì anh đưa em đến chỗ Tiêu Duệ Lãng cho xong chuyện! Một lần chấm dứt mọi phiền phức… A!”
Lời còn chưa dứt, Kỷ Thời Đình đã hung hăng véo má cô một cái, đau đến mức nước mắt cô lưng tròng.
Cô khàn giọng nói: “Vậy anh nói xem, em phải làm sao mới có thể bù đắp?”
Yết hầu Kỷ Thời Đình chuyển động, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ vừa rồi bị anh véo đến đỏ bừng, giọng nói đã dịu đi phần nào: “Xuống xe trước đã.”
Đã đến biệt thự Thiên Phàm.
Diệp Sanh Ca gật đầu, ngoan ngoãn xuống xe cùng anh. Sau khi ứng phó với sự chào hỏi nhiệt tình quá mức của dì Tú, cuối cùng cô cũng cùng Kỷ Thời Đình trở về phòng ngủ chính.
“Đi tắm rửa đi.” Người đàn ông lạnh lùng phân phó.
Diệp Sanh Ca vội vàng gật đầu, ôm quần áo vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó thay quần áo đi ra.
Kỷ Thời Đình đã cởi áo khoác ngoài, chiếc áo len cashmere bên trong khiến anh có thêm vài phần ấm áp của người đàn ông có gia đình. Lúc này anh đang ngồi trên giường hút thuốc, khuôn mặt tuấn mỹ chìm trong làn khói, ánh mắt có chút mông lung.
Tim Diệp Sanh Ca khẽ run lên, cô không nhịn được cụp mắt xuống, bò lên giường từ phía bên kia, sau đó rúc vào bên cạnh anh, cẩn thận kéo kéo tay áo anh.
Kỷ Thời Đình dụi tắt điếu thuốc, cúi đầu nhìn cô: “Tắm xong rồi?”
“Tắm sạch sẽ rồi.” Cô gật đầu. “Đảm bảo không còn mùi của người khác!”
… Vừa về đến nhà đã giục cô đi tắm, chẳng phải là chê bai cô vừa rồi bị Tiêu Duệ Lãng ôm sao.
Diệp Sanh Ca thầm oán trách trong lòng.
Kỷ Thời Đình đưa tay ôm cô vào lòng: “Em muốn biết phải bù đắp như thế nào?”
Cô dùng sức gật đầu.
“Rất tốt.” Người đàn ông khẽ gật đầu. “Đầu tiên em phải biết, chúng ta là vợ chồng, có một số việc, cho dù chủ quan em không muốn làm phiền anh, nhưng là chồng của em, anh vẫn phải có trách nhiệm với em, hơn nữa là trách nhiệm liên đới vô hạn. Em cũng vậy.”
Diệp Sanh Ca gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Em hiểu.”
“Còn nữa, tin tưởng lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau, đây chính là lời em đã nói.” Kỷ Thời Đình nhếch môi, nụ cười mang theo vài phần châm chọc.
“… Đúng.” Diệp Sanh Ca chột dạ gật đầu.
“Vậy, em tin tưởng anh sao?” Anh lạnh nhạt liếc nhìn cô.
Vấn đề này, lần trước ở phim trường, anh đã từng hỏi cô rồi.
Diệp Sanh Ca suy nghĩ một chút, trả lời: “Em cảm thấy, em vẫn tin tưởng anh…”
“Nếu em thật sự tin tưởng anh, vậy thì gặp bất cứ chuyện gì cũng nên nói cho anh biết ngay lập tức.” Kỷ Thời Đình cười lạnh một tiếng.
“Em không muốn làm phiền anh…”
“Nhưng kết quả là em lại mang đến cho anh rắc rối lớn hơn.” Người đàn ông lạnh lùng cắt ngang lời cô. “Có một số việc, nếu em nói cho anh biết trước để anh có sự chuẩn bị, ngược lại sẽ không phải là rắc rối.”
Diệp Sanh Ca á khẩu không trả lời được.
“Rốt cuộc em đã giấu anh bao nhiêu chuyện rồi, hửm?” Ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống. “Ví dụ như, tại sao Tiêu Duệ Lãng đột nhiên lại có hứng thú với em?”
“Ơ…” Diệp Sanh Ca len lén liếc nhìn anh một cái. “Bởi vì, anh ta biết… Em mới là Mộc Hạ thật sự.”
Nói xong câu đó, cô không chớp mắt nhìn anh, nhịp tim cũng không khỏi tăng tốc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất