Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Cứ kệ cô ấy đi.” Kỷ Thời Đình lạnh nhạt phân phó.
Tài xế đương nhiên không dám dừng xe, ngược lại còn tăng tốc lái xe nhanh hơn.
“Không phải anh bảo em tránh xa anh ra sao! Anh bảo tài xế dừng xe đi, em đảm bảo sẽ cách anh thật xa!” Diệp Sanh Ca tức giận đến mức nước mắt sắp trào ra.
Đôi mắt đen của Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm một lúc, đáy mắt sâu thẳm vẫn không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Anh dửng dưng dời mắt, hoàn toàn phớt lờ cô.
Diệp Sanh Ca: “…”
Có lẽ là tức giận đến cực điểm, cô ngược lại bình tĩnh trở lại.
Cô ngồi ở một bên, len lén quay đầu đánh giá anh.
Tính ra, hình như cô đã nhiều ngày không gặp Kỷ Thời Đình rồi. Cô cứ nghĩ xa anh vài ngày sẽ khiến bản thân bình tĩnh lại một chút, nhưng mà, vừa rồi nhìn thấy anh xuất hiện cô thật sự rất vui.
Từ sau khi gặp anh, mỗi lần cô gặp chuyện, người đàn ông này đều xuất hiện ngay lập tức, đến mức cô đã bắt đầu quen với việc mong chờ sự xuất hiện của anh. Cô sợ bản thân sẽ dựa dẫm vào anh, nhưng sâu trong nội tâm, cô vẫn không tự chủ được mà bắt đầu dựa dẫm vào anh, thậm chí còn nảy sinh những suy nghĩ tham lam không thể kiềm chế.
Nhưng trong lòng anh, rốt cuộc cô có ý nghĩa gì?
Anh đối xử với cô rất tốt, thậm chí có thể nói là rất cưng chiều cô.
Nhưng mà sự cưng chiều này, hình như cũng chẳng khác gì việc cưng chiều một con chó con, mèo con. Chỉ cần cô khiến anh vui vẻ, cô mới có thể có được thứ mình muốn. Một khi cô chọc giận anh, anh sẽ lạnh lùng với cô như bây giờ.
Lòng chiếm hữu của người đàn ông này cũng mạnh mẽ đến đáng sợ, bởi vì cô là của anh, cho nên không cho phép bất kỳ kẻ nào động vào cô. Một khi cô bị người khác chạm vào, ngược lại lại là lỗi của cô.
Ai bảo cô chỉ là vật sở hữu của anh chứ?
Trước kia, vì muốn xóa bỏ vết bớt trên mặt, cô sợ anh tức giận, luôn là người đầu tiên dỗ dành anh, nghĩ đủ mọi cách để anh vui vẻ.
Nhưng hôm nay, cô không muốn làm như vậy nữa. Giận thì giận đi, có bản lĩnh thì đừng bao giờ để ý đến cô nữa.
Nghĩ đến đây, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự chua xót trong lòng xuống.
Nhưng đúng lúc này, Kỷ Thời Đình đột nhiên đưa tay kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.
“Buông em ra!” Cô nghẹn ngào nói. “Không phải anh bảo em tránh xa anh ra sao!”
“Đừng quậy.” Kỷ Thời Đình thấp giọng quát. “Em cảm thấy rất ấm ức phải không?”
Diệp Sanh Ca nằm gọn trong lòng anh, không giãy giụa nữa, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh, hiển nhiên là thừa nhận lời anh nói.
“Em cho rằng mỗi lần tôi kịp thời đến cứu em là chuyện dễ dàng lắm sao?” Kỷ Thời Đình nâng cằm cô lên, giọng nói mang theo sự tức giận và bất lực bị kìm nén. “Miệng thì nói không muốn làm phiền tôi, nhưng kết quả lại mang đến cho tôi càng nhiều rắc rối hơn.”
Sắc mặt Diệp Sanh Ca khẽ biến đổi, tất cả ấm ức và bất mãn trong lòng bỗng chốc tan biến không còn một chút tăm hơi.
“Em…” Cô nhớ tới nụ cười của Tiêu Duệ Lãng trước khi rời đi, trong lòng bỗng dưng dâng lên một trận chột dạ, nhỏ giọng nói: “Em gây thêm phiền phức cho anh sao? Em thấy Tiêu Duệ Lãng vừa rồi rất nghe lời anh, hẳn là anh ta không dám chọc giận anh đâu…”
“Thật sao?” Ánh mắt anh sâu thẳm. “Em thật sự nghĩ như vậy?”
Diệp Sanh Ca chột dạ cụp mắt xuống.
Vừa rồi trước khi rời đi, mặc dù Tiêu Duệ Lãng không hề biểu lộ bất kỳ lời oán trách nào, nhưng không có nghĩa là anh ta thật sự từ bỏ. Hiện tại có lẽ anh ta chỉ là chưa đủ năng lực để đối đầu với Kỷ Thời Đình cho nên mới tỏ ra không thèm để ý, một khi có cơ hội, e rằng sẽ trả thù gấp trăm ngàn lần. Bởi vì cú đấm vừa rồi, còn có sự tồn tại của cô, e rằng Tiêu Duệ Lãng đã hoàn toàn ghim anh trong lòng rồi.

Ads
';
Advertisement