Cơn xúc động dâng trào trong lòng Diệp Sanh Ca bỗng chốc bị cắt ngang. Cô ấp úng lên tiếng: “Em… Em lo cho anh…”
Đáp lại cô là tiếng cười lạnh của người đàn ông.
Kỷ Thời Đình bước đến trước mặt cô, đưa tay nâng cằm cô lên, đôi mắt đen sâu thẳm khó lường.
Diệp Sanh Ca bị anh nhìn đến mức tim đập loạn nhịp.
Người đàn ông khẽ lướt ngón tay trên môi cô, giọng nói khàn đặc: “Anh ta vừa hôn em sao?”
“Không, không có, không có!” Cô vội vàng phủ nhận. “Anh đến kịp thời… Ưm…”
Lời còn chưa dứt, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông đã hung hăng phủ xuống.
Hình như đã lâu rồi hai người chưa từng thân mật như vậy. Vì không khí khô khốc, khoảnh khắc môi lưỡi chạm nhau khiến Diệp Sanh Ca như bị điện giật, tiếng rên rỉ ngọt ngào bật ra khỏi cổ họng, cả người cũng theo đó mà căng cứng.
Nụ hôn của Kỷ Thời Đình rất mạnh bạo. Anh nhanh chóng cạy mở hàm răng cô, chiếc lưỡi tinh ranh luồn vào trong, tiến sâu vào hung hăng cướp đoạt hơi thở của cô, như muốn in dấu ấn của mình lên người cô một cách triệt để.
Đôi mắt Diệp Sanh Ca như bị một tầng hơi nước bao phủ, hai gò má cũng đỏ ửng. Cô dần dần không thở nổi, bất đắc dĩ phải đấm mạnh vào vai người đàn ông, kết quả là hai tay lại bị anh nắm chặt.
Ngay trước khi cô sắp chết ngạt, Kỷ Thời Đình rốt cuộc cũng buông cô ra.
Hai chân Diệp Sanh Ca mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã khuỵu xuống đất, may mà Kỷ Thời Đình kịp thời ôm lấy cô.
Anh vùi đầu vào cổ cô, hơi thở gấp gáp và nặng nề, hai tay siết chặt eo cô mang theo vài phần trút giận và trừng phạt.
Diệp Sanh Ca vòng tay ôm lấy cổ anh, thở hổn hển, nhịp tim cũng nhanh đến mức cực độ như thể giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi cổ họng. Kết quả là chưa kịp để cô lấy lại bình tĩnh, Kỷ Thời Đình lại một lần nữa nâng mặt cô lên, hôn đến mức cô choáng váng, đầu óc quay cuồng. Đến khi kết thúc cô cảm thấy môi mình có lẽ đã sưng đỏ, thậm chí còn rách ra, nếu không thì sao lại đau đến mức cô phải hít hà.
“Đau…” Cô vẫn ôm chặt lấy anh, khẽ cằn nhằn mang theo vài phần nũng nịu.
Nhưng ngay sau đó, Kỷ Thời Đình lại đột ngột đẩy cô sang một bên, giọng nói khàn đặc và lạnh nhạt: “Lên xe.”
Bị anh đẩy ra một cách bất ngờ, Diệp Sanh Ca ngẩn người.
Thấy cô ngây ra, Kỷ Thời Đình cười lạnh một tiếng: “Bảo em lên xe, em không nghe thấy sao?”
Diệp Sanh Ca mở to mắt.
Anh đang giận cô sao!
Vậy nên, hai nụ hôn vừa rồi căn bản không phải là an ủi, mà là trừng phạt… Chẳng trách anh lại không hề thương tiếc cô như vậy.
“Anh giận rồi sao?… Là do anh ta đến gây sự với em, em đã chuẩn bị về nhà rồi mà.” Cô tủi thân giải thích. “Sao anh có thể trách em chứ.”
Tuy nhiên, Kỷ Thời Đình chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, sau đó sải bước đi tới, kéo cửa xe rồi ngồi vào trong.
Tài xế lập tức khởi động xe, khi tiếng động cơ vang lên, Diệp Sanh Ca vội vàng lên xe từ phía bên kia.
“Kỷ Thời Đình, anh thật là vô lý!” Cô tức giận lên án.
Kỷ Thời Đình đưa tay kéo cổ áo, nghe vậy liền cười lạnh một tiếng: “Im lặng đi.”
Diệp Sanh Ca tức giận đến mức muốn nổ tung.
Lần trước cô và Tần Hựu Huy luyện tập, dù sao cũng là do cô chủ động đồng ý, nhưng lần này không thể trách cô được chứ? Cô là nạn nhân mà!
Trong cơn giận dữ và tủi thân, cô ôm lấy cánh tay anh, cắn mạnh một cái qua lớp áo.
Kỷ Thời Đình không hề nhúc nhích, đợi đến khi cô dùng hết sức lực buông ra, anh mới lạnh lùng đẩy cô ra: “Tránh xa tôi một chút.”
Diệp Sanh Ca tức giận đến mức gần như mất đi lý trí, gào lên: “Dừng xe, tôi muốn xuống xe!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất