Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Ánh mắt anh trở nên u ám, yết hầu trượt lên xuống. Anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô.
Diệp Sanh Ca lén nhìn anh một cái, ghi nhớ kỹ hai chữ “im lặng” mà anh nói.
“Thế nào?” Anh khàn giọng hỏi bác sĩ.
Nữ bác sĩ lớn tuổi đẩy gọng kính nói: “Cũng may vết thương đều không nghiêm trọng, tôi kê cho cô Diệp ít thuốc, rất nhanh sẽ khỏi.”
Nghe vậy, Diệp Sanh Ca không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh.
Kỷ Thời Đình từ trong đôi mắt tròn của cô nhìn thấy một câu: Tôi đã nói là không nghiêm trọng mà?
Anh cười lạnh một tiếng: “Không cần kê thuốc cho cô ấy, cứ để cô ấy đau đi, cũng coi như để nhớ đời.”
Bác sĩ ngẩn người gật đầu: “Vâng, ngài Kỷ.”
Diệp Sanh Ca không thể tin được tròn mắt nhìn Kỷ Thời Đình. Sau đó cô nhận được một ánh mắt lạnh lùng giễu cợt của anh.
Cô ủ rũ cúi đầu xuống.

Trên đường về, bầu không khí trong xe vô cùng im lặng.
Kỷ Thời Đình có lẽ là tức giận đến mức không muốn nói chuyện, còn Diệp Sanh Ca thì là không dám.
Cô suy nghĩ một chút rồi xòe lòng bàn tay ra, cẩn thận cầm viên kim cương xanh lên lau sạch sẽ. Quả nhiên là kim cương, sau khi bụi bẩn được lau đi, viên kim cương vẫn sáng bóng như mới không hề có một chút vết xước nào.
Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, về nhà tìm một sợi dây chuyền mới xâu vào là cô có thể đeo lại rồi.
Kỷ Thời Đình nhìn thấy dáng vẻ trân trọng của cô, trái tim khẽ nhói đau.
Sắc mặt anh dịu đi đôi chút, đưa tay ôm cô vào lòng, khàn giọng hỏi: “Thật sự thích đến vậy sao?”
Diệp Sanh Ca cẩn thận liếc nhìn anh.
Kỷ Thời Đình nhíu mày: “Bây giờ em có thể nói chuyện rồi.”
Nghe vậy, cô lập tức cười rộ lên: “Thích, đồ anh tặng đương nhiên là thích, cho nên em mới liều mạng như vậy để tìm lại nó.”
Câu nói này như gợn lên một tầng sóng trong lòng Kỷ Thời Đình, đồng tử của anh cũng theo đó mà co lại.
Ngay sau đó, anh cười lạnh một tiếng: “Em đừng tưởng nói như vậy là tôi sẽ tha thứ cho em.”
Cô liều lĩnh như vậy, nói cho cùng là vì viên kim cương quá đắt.
Thật là ngốc chết đi được.
Miệng thì nói nghe hay ho.
Diệp Sanh Ca ủy khuất bĩu môi, trong lòng lại có chút mơ hồ.
Thực ra ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao lúc đó cô lại như phát điên mà lao vào tìm kim cương.
Đúng vậy, cô thật sự tiếc tiền, nhưng với quyền thế của Kỷ Thời Đình có vô số cách để tìm lại kim cương này. Tại sao lúc đó đầu óc cô lại như bị chập mạch vậy?
Chẳng lẽ thật sự là bởi vì đây là do Kỷ Thời Đình tặng cô? Vị trí của người đàn ông này trong lòng cô đã cao đến vậy rồi sao?
Cô bị suy nghĩ này của mình dọa sợ.
“Em…” Cô vốn định nhân lúc còn nóng mà nói vài câu ngon ngọt để xoa dịu cơn giận của anh, nhưng nhận ra những lời mình nói có thể là lời nói thật lòng, cô lại không còn mặt mũi nào để nói tiếp.
“Thời Đình, anh đừng giận nữa, em biết lỗi rồi.” Cô kéo kéo tay áo anh, ngoan ngoãn cầu xin.
Người đàn ông lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Diệp Sanh Ca bị anh nhìn đến mức chột dạ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh yên tâm, sau này em sẽ không để hai người đó bắt nạt em nữa, hôm nay thật sự chỉ là ngoài ý muốn…”
“Ồ, em có bản lĩnh đó sao?” Giọng điệu anh mỉa mai.
“Đương nhiên là em có.” Diệp Sanh Ca không phục nói, “Em hiểu rõ bọn họ, cũng biết điểm yếu của bọn họ. Trước đây em chỉ là không muốn lãng phí thời gian cho bọn họ, nhưng là bọn họ được voi đòi tiên, em đương nhiên sẽ không nương tay nữa.”
Ánh mắt Kỷ Thời Đình trầm xuống: “Dư luận một chiều như vậy em cũng có thể giải quyết được? Không sợ bị đám fan hâm mộ đó vây công lần nữa sao?”

Ads
';
Advertisement